XtGem Forum catalog
Mộ Phần Trái Tim

Mộ Phần Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325644

Bình chọn: 10.00/10/564 lượt.

cố gắng đè nén chột dạ.

Ai bảo cô lúc đó ép anh kết hôn chứ.

“Chắc anh cũng rõ tôi là người phụ nữ chưa bao giờ giỏi về tính nợ.” Hai năm

hẹn hò năm năm kết hôn, cô có từng nhắc qua trước mặt anh ba chữ này

không? Không nhắc đến chẳng phải vì cô e ngại, mà bởi vì cô thật sự

không muốn tính nợ cũ. Nhưng cũng hiển nhiên, ba chữ này đã không còn

đơn giản là tính nợ cũ nữa rồi.

Cô đã biết. Hạ Nghị không ngốc, hơn

nữa anh làm gì thì anh cũng rõ trong lòng. Anh rõ ràng không thể giấu

được, chuyện này quá ầm ĩ.

Cuối cùng anh giấu nụ cười, trầm ngâm một

lát, “Anh biết chừng mực, sự tồn tại của Hiểu Văn sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của em và Thụy Thụy.” Đây xem như một lời hứa, anh sẽ không vứt

bỏ mẹ con cô.

Sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của cô và Thụy Thụy? Dư Vấn như có suy nghĩ nhìn anh.

“Cho nên, anh định sắp xếp thế nào?” Nếu đã đến bước này cô sẽ đi thẳng vào vấn đề.

Mọi người đều là người trưởng thành rồi, cô cũng rất muốn chính tai nghe suy nghĩ của anh.

“Hiểu Văn, cô ấy…” Anh do dự một chút, vẫn thừa nhận rõ ràng, “Cô có con của anh, anh không thể để mặc cô ấy.”

Vẻ mặt chẳng bất ngờ của Dư Vấn khiến anh không hiểu, tâm tình buồn bực.

“Sức khỏe cô ấy không tốt lắm, mười tháng này anh sẽ chăm sóc cô ấy nhiều hơn một chút.” Nét mặt anh đầy đấu tranh nhìn cô.

Hiểu Văn không kiên cường như cô, có thể hoàn toàn không cần anh, cho nên,

anh thật sự không còn cách khác. Anh chờ cô phát điên, thậm chí, chờ cô

cho anh một cái tát thật mạnh. Nhưng đều không có, cô vẫn bình tĩnh, chỉ cười lạnh lùng.

“Chờ cô ấy bên kia… Ổn định rồi… Anh hứa sẽ ở cạnh em và Thụy Thụy.”

Cô cúi đầu, lại bật cười lớn. Cô lại đánh giá nhầm rồi, tưởng anh dám đi

cướp cô dâu thì sẽ không đếm xỉa đến gì nữa. Nhưng thì ra Hạ Nghị cũng

không “mất hết đạo nghĩa” như thế.

Thật sự là rất buồn cười. Nếu như

Đỗ Hiểu Văn biết anh tạm thời chỉ ổn định cho cô ta mà thôi, nhất định

sẽ chịu đả kích lớn rồi?

“Mấy ngày này, về Thụy Thụy, xin em hãy giấu nó dùm.” Anh hít sâu, nói xong một câu cuối cùng.

Anh tin tưởng, nếu cô nguyện ý phối hợp, giấu được Thụy Thụy thật ra rất đơn giản.

“Chuẩn bị sắp xếp như thế nào, ở bên cô ba năm bảy, ở bên tôi hai tư sáu, chờ

cô ta sinh xong thì lại đổi lại?” Cô lạnh lùng lẳng lặng hỏi.

Anh im lặng.

“Hoặc là, cô ta nửa tháng trước, tôi nửa tháng sau?” Đủ rồi, ngay cả cô cũng không muốn nói nữa.

Chẳng lẽ, cô luôn dễ dàng tha thứ cho anh như thế sao?

“Đừng uất ức như thế, thời gian của anh dành cả cho cô ta đi, tôi cũng không

cần, về sau chúng ta khỏi qua lại, tôi cũng không muốn gặp anh nữa.”

Không còn gì để nói, cô muốn bước đi.

“Cái gì mà khỏi qua lại? Cái gì mà không muốn gặp anh?” Nhưng anh lại bắt lấy tay cô.

Trong lòng bất ổn, khủng khoảng khó hiểu. Là hôn nhân đã hết, là ý của riêng mình? Hay là… ly hôn?

Cô không trả lời, chỉ quay đầu lạnh lùng liếc anh một cái, khóe môi cũng rất châm chọc.

“Anh thích nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế nấy.” Quyền quyết định ở trên

tay cô, mà hiện tại cô không thể thoải mái nói cho anh được.

Anh lập

tức nghĩ đến cô đã nói, anh ra ngoài một lần thì cô vượt tường một lần,

anh ngủ với mười phụ nữ thì cô sẽ cắm mười cái sừng cho anh.

Nhất

thời, anh tứa mồ hôi lạnh, có chột dạ, có oán giận. Bởi vì, anh bắt đầu

hoài nghi, ba ngày nay rốt cuộc cô đã đi đâu? Vì sao vào đúng ngày anh

đi cướp dâu như thế.

“Gã đàn ông lấy xe đến đón em, rốt cuộc là ai?” Anh bắt đầu cảnh giác.

Đừng bảo anh là bạn làm ăn, ở thương trường, anh rất thuộc mặt người, căn bản chưa từng thấy gương mặt này.

“Mấy ngày nay, cô rốt cuộc đi đâu? Vì sao lại để xe ở ven đường?” Ba ngày

nay không phải cô ở cùng gã đó chứ? 72 giờ, cô có thể làm gì? Anh nhất

định phải hỏi rõ ràng!

Cô vẫn không trả lời, chỉ hất từng ngón tay

anh ra, lạnh lùng liếc anh, ánh mắt kia, khí lạnh thấu xương. Trong nháy mắt, anh bị đông cứng. Cười lạnh lùng, cô thẳng người đi về phía trước, cũng không quay đầu lại,. Gần đây bận rất nhiều việc. Mới đi vào hoạt động chưa được bao lâu, công việc đọng thành đống lớn, việc cần xử lý và thực hiện cũng rất nhiều.

Hạ Nghị làm việc đến kiệt sức, lại luôn vô tình nhìn ra văn phòng giám đốc đã trống trơn ở đối diện qua lớp kính cửa sổ. Hạ phu nhân vẫn không đến đi làm.

Anh bận rộn như thế, Hạ phu nhân lại rất nhàn nhã nhé! Nghĩ

đến gã hôm qua đến đón cô và con gái, anh thật khó chịu. Gã kia thoạt

nhìn cổ hủ mà lại thiếu muối, chắc chắn không thể hấp dẫn cô rồi? Chắc

là kẻ bám đuôi bình thường thôi đúng không?

“Tổng giám đốc Hạ, có điện thoại.” Thư ký báo cho anh.

Anh nhấc máy.

“Một thời gian không gặp ông rồi, bận lắm à?” Là A Lôi bạn anh.

“Ừ, bận lắm.” Anh nói qua loa.

Nhưng.

“Bận yêu hả!” Ông bạn khó hiểu cười nói.

Yêu đương? Anh vừa nghe, cảm thấy khác thường.

“Ít vòng vo đi, có gì thì nói!” Anh thật mất kiên nhẫn.

Từ ngày hôm qua đến bây giờ, anh vẫn mất bình tĩnh. Nếu anh dứt khoát như thế, vậy thì, A Lôi cũng bắt đầu không khách khí.

“Ê Nghị, nghe nói ông ly hôn với vợ rồi à?”

“Ai nói?” Vừa nghe anh đã kinh ngạc.

“Hì hì, không ai bảo,