Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Mộ Phần Trái Tim

Mộ Phần Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326314

Bình chọn: 7.00/10/631 lượt.

vào, cuốn lấy lưỡi anh, làm nụ hôn càng sâu, càng dây dưa.

Hơi thở của Triệu Sĩ Thành trở nên

dồn dập, tay ôm eo cô, vô cùng nóng, môi dán môi, cảm giác tê dại khiến

anh muốn kéo cô lại thật gần, đánh mất lý trí đến rất muốn cuồng nhiệt

cướp đi sự ấm áp mềm mại kia. Leng keng leng keng, nhất thời do không

nắm chắc, mấy nút áo của anh bị giật xuống, cô là cô gái trưởng thành,

trong phòng nhàn rỗi không có việc gì, thỉnh thoảng lại xem vài chương

trình người lớn. Cô nghĩ, biểu hiện của cô đã quá rõ rồi nhỉ? Cô không

ngại diễn biến tiếp theo đâu.

Tiếng nút áo rơi xuống đất khiến

Triệu Sĩ Thành bừng tình, anh vội đẩy cô ra, cả lồng ngực rắn chắc lộ

ra, anh quay lưng, thở khẽ, điều chỉnh hơi thở. Dư Vấn lại muốn đến gần.

Trái tim cô có một loại âm thanh khó hiểu, cổ vũ hành động như phát tiết

điên cuồng này: “Anh ra ngoài một lần, thì tôi cũng vượt tường một lần!

Bên tai có người cố giật dây.

“Chúng ta trước kia chưa từng hôn?” Triệu Sĩ Thành lại vội vàng tránh đi, khiến Dư Vấn rất ngạc nhiên.

Một câu, làm cho Triệu Sĩ Thành đông cứng, anh có thể chắc chắn, trí nhớ của cô chắc chắn đã bị người nào đó thay đổi rồi.

“Tại sao trước kia chúng ta lại chưa từng hôn ư? Trước kia nhiều nhất cũng

chỉ ở mức bạn bè bình thường!” Chắc chắn vị trí của hai người đã an

toàn, anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt phức tạp.

Hành vi vừa rồi của cô rất lớn mật, khiến trái tim anh đến giờ vẫn chẳng đập tự nhiên.

Dư Vấn nhíu nhíu mày, đáp án của anh, làm cho cô rất bất mãn.

“Nếu chúng ta chỉ là bạn bè, vậy Hạ Nghị thì sao? Anh ta là ai vậy?”

“Anh ấy là chồng em.” Không do dự, Triệu Sĩ Thành nói cho cô biết.

Dư Vấn đông cứng cả người, thật lâu sau, cô suy nghĩ lại suy nghĩ, mới khó khăn phun ra: “Nếu anh ta là chồng em, vì sao ba mẹ em lại không cho

anh ta gặp em, lại càng không để cho anh ta chăm sóc em? Vì sao ngược

lại còn để anh trông nom em?”

Vì sao liên tiếp khiến anh căn bản không giải thích nổi.

“Được rồi, em hiểu mà, anh còn chưa định tha thứ cho em, em nguyện ý chờ!” Cô suy nghĩ theo cách của mình rồi kết luận.

“Dư Vấn, vì sao em lại có ảo giác này, cảm thấy giữa chúng ta từng có chuyện gì?” Anh nhếch môi, muốn hỏi lại.

“Em mệt rồi.” Cô vươn vai, không muốn nghe, chỉ vẫy tay với anh.

Cô uể oải, đêm nay cô mệt lắm rồi, hơn nữa, mỗi lần khi lảng tránh vấn đề, phương pháp tốt nhất của cô chính là ngủ.

Triệu Sĩ Thành thở dài, căn bản chẳng có cách nào với cô, chỉ có thể ngồi

xuống, hiến bờ vai rộng của mình. Dư Vấn dựa vào vai anh, như đứa trẻ sơ sinh mệt mỏi, an tâm rúc vào lòng ba mẹ, mới một phút thôi đã đi vào

giấc ngủ.

Đêm càng sâu, thời gian đang trôi qua, hơi thở của cô

điềm tĩnh, ngủ bình yên, mà trước sau Triệu Sĩ Thành vẫn ngồi cạnh cô,

chẳng đi nửa bước. Anh quay đầu đi, ngón tay dài lướt qua gương mặt nhỏ

nhắn của cô, khẽ vuốt:

“Nếu như em khôi phục trí nhớ, trong lòng không oán mà vẫn chọn anh, vậy thì anh sẽ không buông tay em.” Anh thấp giọng trong ban đêm tĩnh lặng.

Anh cũng muốn dang tay ôm cô, cũng muốn đứng cạnh cô mãi mãi, nhưng với tình hình hiện tại, anh không thể.



Thật vất vả nhịn đến hừng đông, Hạ Nghị xuất hiện trước cửa phòng khám của

Triệu Sĩ Thành. Bất ngờ, nơi đó đã sớm có tiếng người ồn ào, toàn thể

nhân viên đông đúc làm việc, làm cho anh muốn tìm Triệu Sĩ Thành nói

chuyện cũng khó như lên trời.

Nhưng mà, xuyên qua đám người kia, làm cho Hạ Nghị sửng sốt.

“Sao em lại ở đây?” Anh đi đến quầy tiền, hỏi Dư Vấn đang cầm tờ trăm ngàn, soi thật giả dưới ánh mặt trời.

Hôm nay trên người cô vẫn là áo phông và quần bỏ thoải mái.

“Cô thu ngân ở phòng khám bỗng ngất lúc chiều qua, kiểm tra thì phát hiện

mang thai, Sĩ Thành nói công việc đứng lâu này không tốt cho phụ nữ có

thai, đã để cô ấy về nhà nghỉ ngơi rồi.” Qua ánh sáng nhìn rõ có dấu ấn

trên đầu Mao chủ tịch, cô mới an tâm cho tiền vào hộp, vừa đảo mắt, Dư

Vấn mới phát hiện, người vừa rồi hỏi cô lại là Hạ Nghị.

Cô nhất thời lạnh mặt xuống.

“Cho nên, Triệu Sĩ Thành bảo em đến làm?”

Hạ Nghị ngạc nhiên. Hạ phu nhân làm thu ngân? Chuyện này cũng đồng ý, rốt cuộc còn chuyện gì muốn dọa anh nữa!

Đây có gì không đúng? Đây là phòng khám của vị hôn phu cô, cô tất nhiên sẽ cố gắng làm việc rồi! Dư Vấn mặc kệ anh ta.

“Này, muốn nói chuyện phiếm thì ra bên khác đừng cản đường!” Phía sau có một bà cô rất mạnh mẽ.

Bà đưa cô một tờ trăm ngàn, cô nhận lấy, phân biệt thật giả.

“Này, cô có phải thu ngân không thể? Không thấy phía sau dài lắm hả? Động tác chậm như con rùa!” Bà cô thúc giục, thái độ gây khó dễ.

Hàng

dài phía sau chờ đăng ký hoặc thanh toán, cũng bắt đầu có người than

phiền. Thấy có viện binh, bà kia bắt đầu bới móc, không ngừng quở trách

cô, càng mắng càng khó nghe.

Hạ Nghị nhíu mày, mà Dư Vấn chỉ

lạnh lùng quét họ vài lần, khí thế cường đại, trong nháy mắt làm cho mấy bà già này đều ngậm miệng, vì thế, cô tiếp tục ngẩng đầu, tiếp tục cẩn

thận phân biệt tiền thật giả. Nhất thời, mới im lặng vài giây, giọng ai

oán lại nổi lên bốn phía. Phân biệt xong, Dư Vấn lấy ra 80 đồng từ hộp

tiền đưa cho