
ế sao? Anh lại muốn đẩy em đi lần nữa?” Dư Vấn cau mày.
Cô không tin“lời nói ngon ngọt” của Hạ Nghị, cô chỉ muốn tin tưởng, mình từng là vợ chưa cưới của Triệu Sĩ Thành.
“Tuy yêu cầu này có thể làm anh rất khó xử, nhưng mà, vì sao chúng ta không
thể bắt đầu một lần nữa?” Dư Vấn mặt không chút thay đổi hỏi.
Thật ra, cô rất lo lắng. Cô hy vọng anh nhanh gật đầu, đừng suy nghĩ.
Triệu Sĩ Thành ngây ngẩn cả người. Rốt cuộc là nguyên nhân tại anh, hay là
nguyên nhân ở cô, vì sao anh hoàn toàn không hiểu lời cô nói?
“Hợp lại đi, chúng ta sống chung, bây giờ em sẽ dựa vào anh!” Cô đứng thẳng
người, không hề bỏ kiêu ngạo xuống, nhưng cô nguyện chứng minh thành ý:
“Em chẳng thể thay đổi chuyện quá khứ, nhưng chỉ cần anh gật đầu, em sẽ
dùng phẩm hạnh ép mình đối mặt với dụ hoặc, sẽ không để cho anh đau lòng lần nữa!”
Cô không thể phủ nhận, hôm nay người đàn ông tên Hạ
Nghị đưa cô đi kia, cô có cảm giác đặc biệt với anh ta, nhưng cô không
phải là cô gái không hiểu biết, cô quen một người thì sẽ không thay đổi, dụ hoặc bên ngoài cô sẽ xử lý được. Từ khi chạy khỏi cái “nhà” kia, cô
chẳng do dự gì liền đi đến nơi đây. Ký ức của cô như đứa trẻ mới sinh,
chẳng quen biết ai trong thế giới này, cô chỉ quen anh. Trí nhớ trong
hai tháng gần đây, chỉ cần cô buồn bực, anh sẽ an ủi, cô bị ác mộng tấn
công, bị ảo ảnh vây quanh, sinh ra nghi ngờ với bản thân, anh lại ở bên
cổ động, từng hơi thở dịu dàng này chẳng thể dùng tình bạn để che giấu.
Mới vừa rồi khi ngồi ở cửa, nhìn cánh cửa đóng chặt kia, nơi đó như cảng tránh gió an toàn nhất, dẫn dắt khát vọng của cô, khiến cô rất muốn vào trong đó trốn tránh.
Cô nói dĩ nhiên như thế, mà Triệu Sĩ Thành hoàn toàn ngạc nhiên. Hợp lại? Có phải cô nhầm người rồi không?
“Ngày mai khi ba anh đến, anh sẽ nói cho ông ấy biết, trí nhớ của em bị lẫn rồi.” Anh tỉnh lại.
Cô lườm anh. Cho nên, bây giờ cô bị từ chối à?
“Ngủ đi, ngày mai anh còn phải khám, em cũng mệt cả ngày rồi, cần nghỉ
ngơi.” Anh xoay người chuẩn bị trở về phòng, nhưng mà, eo lại bị người
ôm từ phía sau, thân thể nhỏ bé của cô dán vào tấm lưng dày rộng của
anh, vai lạnh run: “Em mất đi trí nhớ, rốt cục đó là gì?” Cô rất mê mang cũng rất sợ hãi, “Em không muốn đến đó nữa, một bước vào căn phòng kia, em rất sợ hãi!” Cho nên, xin anh đừng đuổi cô đi nữa!
“Rõ ràng anh thích em, vì sao lại từ chối em? Em không quen anh ta, vì sao anh
lại muốn em sinh con cho anh ta?” Cảm xúc, suy nghĩ rối lên, cô chẳng
nghĩ ra, chẳng tài nào nghĩ ra.
Triệu Sĩ Thành ngạc nhiên xoay người, sinh con?
Cô vẫn ôm chạt anh, vẻ mặt kinh hoảng, nói năng lộn xộn: “Em không sinh
con, em không cần, em không cần sinh con rồi lại để con của mình chết!”
Cho nên, hãy cứu cô với!
Cảm xúc kích động của cô lọt vào mắt
Triệu Sĩ Thành. Để cô đi theo Hạ Nghị, cuối cùng là lựa chọn đúng đắn,
hay là quyết định sai lầm? Hôm nay, anh đã suy nghĩ cả ngày. Anh hy vọng cô sẽ khôi phục trí nhớ, hy vọng cô có thể tìm lại quá khứ, nhưng anh
cũng sợ, Dư Vấn “tỉnh” lại, không còn là cô bây giờ.
Đánh mất
trí nhớ của mình, là vì trốn tránh, nhưng khi một người không hề trốn
tránh nữa, chỉ có hai kết quá, một là từ bỏ, hai là… đã hoàn toàn nhớ
lại. Đối với cuộc đời, cô đã chẳng còn hi vọng gì, anh rất lo, Dư Vấn sẽ trở thành loại thứ hai. Nếu như thế, chi bằng cả đời không có trí nhớ
về “Thụy Thụy”, có phải sẽ sống thoải mái hơn không?
Điện thoại của anh còn đang vang không ngừng, bởi vì, Hạ Nghị còn đang muốn một lời hứa. Anh để mặc di động.
“Vấn Vấn, đã xảy ra chuyện gì?” Anh miễn cưỡng bình tĩnh, tiếp tục dùng giọng nói trấn tĩnh hỏi.
Anh có loại trực giác, cánh cửa trí nhớ đã dần mở ra, cách ngày cô quay lại rất gần.
Dư Vấn lại ngây ngẩn cả người, mới vừa cô đã nói gì, nói gì đó? Chỉ là cảm thấy, lòng rất sợ, trí nhớ như một con thú, mà cô muốn tránh nó, song,
con thú đó lại muốn cắn cô không tha.
“Triệu Sĩ Thành, em có thể hôn anh không?” Dư Vấn ngẩng đầu hỏi.
Nếu anh bất động, vậy để cô chủ động, dù sao, cô trốn tránh cũng tốt, cô
chỉ không muốn rời khỏi đây, không muốn anh lại buông tay, phải đi theo
người gọi cô là Hạ phu nhân, gọi cô về nhà.
Anh nhất thời như bị sét đánh. Anh nghe lầm à, thật ra là cô muốn nói, em có thể ôm anh
không? Anh đã nghe lầm một từ mấu chốt, đúng không?
Mặc kệ! Dư Vấn nhón mũi chân, hướng đến môi anh, lấp kín sự đông cứng của anh lại. Yên tâm, vợ chồng chúng tôi tình cảm lạnh nhạt, mọi người cứ chơi đi.
Tôi quyết định, từ nay về sau, nam nữ chúng ta bình đẳng, anh ra ngoài một
lần, tôi sẽ vượt tường một lần, anh leo lên mười người phụ nữ, tôi sẽ
đội mười cái nón xanh cho anh!
Dư Vấn nhón mũi chân, khi nhiệt
tình hôn Triệu Sĩ Thành, không biết vì sao, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh một đôi nam nữ đứng như núi. Người phụ nữ, là cô, mà người đàn ông, lại là Hạ Nghị…
Quá mức rung động, quá mức bất ngờ, Triệu Sĩ
Thành đông cứng tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào, giật mình ngây ngốc mặc cô xâm lược. Dư Vấn dán cả người mình vào anh, đầu lưỡi ấm áp
chạm vào môi anh, thậm chí linh hoạt chui