
tập ấy.
“Cả nhà bị giết chết, may mắn còn tồn tại con nhỏ lại bị kẻ thù nuôi dưỡng” – trên “võ lâm phong thanh” từng tồn tại chuyện xưa truyền kỳ như thế. Chỉ là ta không ngờ đến, hôm nay lại được tận mắt chứng kiến.
Ta nhìn về phía Cầu An, phát hiện ra hắn mang một bộ dạng trong lòng đã có dự tính, mỉm cười gật đầu nhìn lại ta.
Ta giật mình hiểu ra, cái tin tức này sợ là hắn đã sớm thu thập tốt. Hôm nay hẳn là đã đoán được chúng ta muốn tới đây, liền dùng tới.
Người Lâm Phóng chọn quả nhiên không giống người thường.
Trên đường trở về, ta nhìn hướng Hoắc Dương: “Nếu ngươi cảm thấy quá miễn cưỡng thì ngươi đi đi, ta sẽ không cản.”
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, hai mắt sáng ngời: “Ta theo ngươi. Ta muốn cùng ngươi đi xem võ lâm thiên hạ.”
Ta nở gan nở ruột, bắt lấy tay hắn, lại bị Ôn Hựu nhíu mày đập rớt.
Hoắc Dương nhìn Ôn Hựu, không lên tiếng.
Ôn Hựu vẻ mặt hờ hững.
Cái tình huống này……
Ta cười nói: “Đồ nhi, đây là Ôn Hựu Ôn Tử Tô, là sư bá của ngươi, không cần giận dỗi.”
“Ta không nhận hắn làm sư bá.”
“Ta không phải sư bá hắn.”
Hai người đồng thời phản bác.
Ta ngẩn ngơ, hai người này có thù? Sẽ không a! Hoắc Dương không phải đã vứt bỏ hiềm khích trước kia sao?
Ta hướng về phía Hoắc Dương: “Tử Tô là sư huynh ta, ngươi đương nhiên phải gọi hắn là sư bá. Chẳng lẽ ngươi cùng hắn có thù oán?”
Hoắc Dương lạnh lẽo nhìn Ôn Hựu, gằn từng chữ: “Hắn muốn giết ta.”
Ôn Hựu nói: “Không sai.”
Lại nghe thấy Hoắc Dương nói: “Ngày ấy hắn thiếu chút giết ta.”
Ta kinh ngạc nhìn Ôn Hựu, hắn sắc mặt khói mù nhìn ta: “Hắn cũng thiếu chút giết ngươi.”
Im lặng… Khó trách đoạn đường này, Ôn Hựu đều không nói chuyện.
Nhưng trong lòng ta lại nhịn không được chậm dâng lên một loại tình cảm ngọt ngào.
“Hai các ngươi!” Ta chống nạnh nói,“Ta hiện tại không phải là rất tốt sao?”
“Rất tốt?” Ôn Hựu ngay lập tức bắt lấy hai bờ vai ta,“Ngươi biết hay không, nếu như không phải trên thân ngươi có bảo giáp tơ vàng, ngươi hiện tại đã sớm……”
Một bên Hoắc Dương “Ồ” một tiếng, nói: “Khó trách!”
Ta cũng giật mình hiểu ra! Khó trách ta trúng một chưởng cũng không có chuyện gì, chỉ có vai phải chịu một vết đao!
Thì ra người đẹp hết thời nhà ta (mẹ nàng ấy ạ) đưa cho ta bảo giáp tồi tệ, rách nát lại vẫn rất hữu hiệu!
“Tóm lại, ta hiện tại ta đã khỏi!” Ta an ủi vỗ vỗ bờ vai Ôn Hựu.
Hắn hừ một tiếng, sắc mặt hơi nguội, chuyển về phía Hoắc Dương nói: “Ngày khác, nếu ta phát hiện ngươi đối Thanh Hoằng có chút ý đồ gây rối, dù là chân trời góc biển ta cũng tìm ngươi băm thây vạn đoạn.”
Hoắc Dương mắt trong nảy lên hai đốm lửa đỏ, mắng: “Nàng tuy là người trong lòng ngươi nhưng cũng là sư phụ ta. Ta Hoắc Dương hôm nay đã bái nàng làm sư phụ, máu chảy đầu rơi cũng sẽ không chối từ! Đừng có lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử!”
Hắn ở đó nói bậy cái gì? Trên mặt ta giống như có lửa thiêu, không dám nhìn Ôn Hựu.
Nửa buổi sau, mọi người đều không nói chuyện, ta suy nghĩ muốn nói cái gì đó đánh vỡ sự lúng túng này.
Lại nghe Ôn Hựu chậm rãi hướng Hoắc Dương nói: “Ngươi biết là tốt.”
Hắn nói, ngươi biết là tốt.
Ta nhất thời quên chính mình muốn nói cái gì.
——————
Hai mươi ba tháng chạp, tuyết lớn.
Khi Tiểu Lam nâng một chén cháo bát bảo nóng hầm hập hoan hoan hỉ hỉ chạy vào gian phòng, ta đột nhiên giật mình –
Thì ra đã gần đến cuối năm.
Mọi chuyện ở Quảng Châu đã xong nhưng nơi này lại cách kinh thành rất xa. Sắp sang năm mới nếu đi những châu huyện khác diệt trừ những phe phái đối lập dường như rất không rất phúc hậu.
Thế là chúng ta một nhóm người, vô cùng buồn chán ở lại Quảng Châu đón năm mới.
Chính là bản lĩnh của Lâm Phóng thể hiện ở Quảng Châu, quả nhiên thành công làm kinh sợ cả võ lâm Giang Đông.
Liên tục có môn phái đưa tới các loại lễ tết cùng thư hàm, tỏ vẻ trung tâm.
Ngươi tùy tiện ở đầu đường bắt một thiếu niên có tập võ, hắn đều sẽ nói cho ngươi: Bây giờ Giang Đông võ lâm, có thể miệt thị triều đình nhưng sẽ không có người dám khinh thường Lâm Phóng.
Lâm Phóng trên con đường bình định võ lâm, cư nhiên đã thành công hơn phân nửa.
Ta nhớ ra khi nhận được thư nhà ở Kiến Khang.
Cha nói, nhớ sang năm về nhà.
Vốn nghĩ sau khi bình ổn Quảng Châu sẽ về nhà. Lại ngoài ý muốn bị thương nghỉ ngơi mất mấy ngày, bây giờ vô luận như thế nào cũng không kịp nữa rồi.
Sau khi tới Quảng Châu, ta đã gửi về nhà hai phong thư, lại đều chưa nhận được hồi âm.
Chắc hẳn cha mẹ đã quen việc ta không có ở nhà, thật chán.
Không ngờ đến, tâm tình buồn bã này lại duy trì tận ba ngày.
Ngay cả Hoắc Dương bình thường hung mãnh như sói, đều tới hỏi thăm ta: “Sư phụ, ngươi thế nào lại cả ngày ủ rũ?”
Ta than thở, tâm tư của cô nương, hắn làm sao hiểu.
Vẫn là Ôn Hựu, đẩy ra Hoắc Dương, trên cao nhìn xuống hỏi ta: “Nha đầu, nhớ nhà?”
Ta ngẩn người, nhìn hai tròng mắt ôn hòa của hắn, gật gật đầu.
Hắn sờ sờ của đầu ta: “Thực ngây thơ.”
“Ta ngây thơ chỗ nào!?”
Hắn vẻ mặt khinh bỉ: “Chỗ nào đều ngây thơ!”
Nhìn bóng lưng hắn khi xoay người rời đi, ta chỉ cảm thấy nam tử biến đổi thất thường khiến người khác giận sôi — đây là người ngày đó làm t