
iương mắt, thấy đám người Hoắc Dương đang ngồi ở mấy cây khác bên cạnh, lưng quay về phía chúng ta. Chỉ có hộ vệ đối mặt với chúng ta nhưng sớm đã tựa vào cây ngủ say, tiếng ngáy khò khò.
Ta nhẹ nhàng tiến đến bên tai Lâm Phóng, nhỏ giọng nói: “Nếu không…… ngươi tựa vào đùi ta…… ách…… nghỉ tạm…… một chút……”
Lâm Phóng đột nhiên mở to mắt, thẳng tắp nhìn ta. Ta không biết nên hình dung ánh mắt của hắn lúc này như thế nào nữa!
Còn chưa đợi ta suy nghĩ xem ánh mắt kia rốt cuộc chứa hàm ý gì, hắn đột nhiên duỗi tay, nâng gáy của ta. Trước mặt bỗng tối sầm lại, môi của hắn đã đè lên môi ta……
Ta rõ ràng mở to mắt lại cảm thấy trước mắt mơ mơ hồ hồ, trong ngực tựa như có con thỏ, đang không ngừng nhảy loạn. Cái gì mà võ lâm, cái gì mà lão tiền bối, sớm đã bị ta quẳng lên chín tầng mây. Trong đầu lúc này, chỉ có cuồng loạn hai chữ:
Lâm Phóng!
Môi hắn lạnh buốt nhưng hơi thở lại nóng rực, mạnh mẽ mút lấy môi ta, một tay đem hắn ôm ta trước ngực, một tay mạnh mẽ áp chế đầu của ta, khiến ta không thể cử động.
Một lát sau, hắn mới buông ra, thế nhưng vẫn nhìn chòng chọc ta như cũ, không nói lời nào. Ánh mắt kia, thậm chí có chút mãnh liệt.
Trước giờ chưa gặp qua…… Lâm Phóng như vậy bao giờ. Ta chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, trong lòng như có lo sợ bất an. Nhìn quanh bốn phía – hoàn hảo! Những người khác đều chưa phát giác ra!
Quay đầu lại, chỉ thấy khóe miệng của hắn chậm rãi cong lên, ánh mắt cũng dần dần nhu hòa. Hắn khẽ hỏi: “Xấu hổ?”
Ta lúc này mới cả giận nói: “Bị người khác nhìn thấy thì biết xử lý như thế nào đây? Ngươi vừa rồi thế nào lại…… lớn mật……”
Lâm Phóng lắc đầu, hình như có chút tự giễu cười cười nói: “Ngươi nói đúng. Sau này tuyệt đối sẽ không làm thế nữa.”
Ta bỗng dưng ngây người …… tại sao nghe hắn nói như thế, trong lòng lại có chút thất vọng……
Chiến Thanh Hoằng! Ngươi… Ngươi… Ngươi thật không biết liêm sỉ!
Đã qua hơn nửa canh giờ, rừng rậm phía xa bắt đầu có động tĩnh. Đám người Hoắc Dương sớm đã chuẩn bị xuất phát. Lâm Phóng cước bộ chậm chạp, ta thi triển khinh công cầm lấy tay hắn, người khác không có phản ứng gì. Thế nhưng tiểu tử Hoắc Dương lại ở một bên cúi đầu cười, bày ra bộ dạng lo xa nghĩ rộng.
Ta dẫn Lâm Phóng đi ở giữa đám người. Khinh công của ta vốn cao nhất trong đám người ở đây, lúc này lại chậm rãi duy trì tốc độ ở chính giữa, cho dù dẫn theo Lâm Phóng, cũng không có sử dụng hết sức lực. Hai bên cây cối nhanh chóng lui về phía sau, gió rét lạnh buốt thét gào ở bên tai.
Lâm Phóng ở bên cạnh đột nhiên nói: “Khinh công của nàng quả thật không người sánh bằng.”
Ta nhất thời đắc ý vô cùng, lại nghĩ, khinh công ta chẳng qua là do trải nghiệm mà nên thôi, có chút uể oải nói: “Đáng tiếc sau khi đổi kiếm dùng đao, mặc dù cũng có chút thành tựu, nhưng thủy chung vẫn chưa thể đột phá.”
Lâm Phóng an ủi ta nói: “Tạm thời thôi.”
Một bên Hoắc Dương xen mồm vào nói: “Chúng ta nhanh lên một chút, miễn cho lão tiểu tử kia chết trên tay đám thổ phỉ, như vậy thì không đáng giá.”
Chúng ta tăng tốc, rất nhanh đã chạy về nhà đá. Tất cả đều đúng như Lâm Phóng sắp xếp, những kẻ có mối hận thù cùng lão tiền bối kia đang đóng quân gần đấy nhận được tin tức, vội vàng tới nhà đá, vừa lúc bắt gặp lão tiền bối xụi lơ nằm trên giường, không thể đánh trả.
Lão tiền bối bị trúng hai roi, chúng ta liền đuổi tới. Nhanh chóng đánh đuổi đám quan binh kia, cứu giúp hắn.
“Tiền bối, là vãn bối sơ sẩy!” Lâm Phóng áy náy nói, phân phó Hoắc Dương thay lão nhân kia giải độc.
Lão nhân hừ một tiếng, mắng: “Đám cẩu tặc kia ám toán lão phu cũng không phải lần một lần hai! Hừ, Yến cẩu muốn nhân sâm của lão phu, đúng là người si nói mộng!” Nói xong nhìn phía chúng ta, ngữ khí có phần hòa hoãn: “Các ngươi đã cứu ta một mạng, cũng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lão phu liền tặng các ngươi một cây nhân sâm, các ngươi mau chóng rời khỏi đây đi.”
Lão nhân bỗng nhiên âm trầm cười cười nói: “Cũng không nên giở trò nữa. Các ngươi nếu như đã thay ta giải độc, cũng đã biết các ngươi cộng lại cũng không phải đối thủ của ta.”
Lâm Phóng cũng cười, nói: “Tiền bối cũng biết, vãn bối muốn, không phải nhân sâm.”
Những người khác đều rời khỏi nhà đá, chỉ còn lại Lâm Phóng, ta, Hoắc Dương cùng lão nhân kia.
Lâm Phóng nhìn về phía ta: “Tiền bối, ngươi có biết sư phụ nàng là ai không?”
Lão nhân ánh mắt trầm xuống. Ta cất cao giọng nói: “Vãn bối Chiến Thanh Hoằng, môn hạ của Kiến Khang Hạ Hầu Dĩnh.”
Lão nhân thần sắc thu lại, nói: “Nói bậy, hắn nhận đều là nam đệ tử, như thế nào lại thu nhận nha đầu ngươi?”
Ta có chút không thích, nói: “Ngươi biết sư phụ ta?”
Lâm Phóng nói: “Nàng là quan môn đệ tử của Hạ Hầu Dĩnh. Truyền nhân của Phá Liễn kiếm pháp.”
Lão nhân nói: “Nha đầu, ngươi biểu diễn mấy chiêu cho ta xem.”
Ta cả giận nói: “Ngươi làm gãy kiếm của ta, dùng cái rắm!” Nói đến“Quyết”, trong lòng lại tràn ngập đau xót.
Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, lại thấy có chút thô tục không hợp, quay đầu nhìn lại, lão nhân mặt đã đỏ lên, Lâm Phóng cười như không cười, Hoắc Dương nhe răng toét miệng cười.
Lâm Phóng ngh