Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325780

Bình chọn: 7.5.00/10/578 lượt.

n mắt há mồm nhìn trên miệng hố lộ ra một cái đầu quen thuộc, người kia lên tiếng gọi: “Minh chủ đại nhân, hộ pháp đại nhân, các ngươi có thể lên đây không?”

Ta tức giận trừng mắt nhìn tên đồ đệ này, Lâm Phóng cũng rất kiềm chế mới không nhíu mi lại — thường ngày tên tiểu tử Hoắc Dương này cũng không dám kiêu ngạo như thế.

Ta vừa muốn lên tiếng mắng chửi, chợt nghe Lâm Phóng hạ giọng nói: “Hôm qua, là hắn gợi ý cho ta, cô nam quả nữ.”

—————-

Mặt trời từ phía đông dần nhô lên, bên ngoài hang đá tuyết phủ một mảng trắng xóa. Bên trên hố băng ngoài Hoắc Dương còn có một đám mười mấy người mặc áo đen. Ta đứng ở trên đất tuyết cảm nhận được hương vị lành lạnh.

Lâm Phóng dẫn ta cùng Hoắc Dương, đến gần nhà đá kia. Ta trong lòng vẫn còn sợ hãi, ôm đao trước ngực. Hoắc Dương liếc nhìn ta, đi nhanh về phía trước, đẩy cửa phòng ra.

Bên trong phòng bày biện cực kỳ đơn giản, lão gia hỏa kia xem ra cũng có phong cách của tuyệt thế cao thủ. Mà lúc này, ta kinh ngạc thấy hắn thẳng tắp nằm ở trên giường, hai mắt tức giận trừng trừng nhìn chúng ta. Hiển nhiên đã bị điểm huyệt hoặc hạ dược, không thể nhúc nhích.

“Tiền bối, thất lễ!” Lâm Phóng cúi đầu thật thấp, ta có chút khó chịu — người này thiếu chút giết ta đấy!

Lão nhân kia hừ một tiếng, thổi thổi chòm râu trắng, máu nóng dồn lên mặt đến đỏ bừng.

Lâm Phóng không bị ảnh hưởng chút nào bởi thái độ của lão nhân kia, tiếp tục nói: “Vãn bối không cố ý mạo phạm, chỉ là người của vãn bối vô ý tiến vào bẫy của tiền bối, nghĩ cách cứu viện nên đành phải ra hạ sách này.”

Lão nhân mắng: “Ngươi không cần giả mù sa mưa. Lão phu thua chính là thua. Trong nhà này nhân sâm linh chi tùy các ngươi mang đi. Chỉ là lần sau bước vào địa giới của lão phu, các ngươi cứ cẩn cẩn thận!”

Trong lòng ta vô cùng vui vẻ, cười nhìn về phía Lâm Phóng, lại nghe hắn chậm rãi nói: “Lão tiền bối đây là coi thường Lâm Phóng rồi.”

Hoắc Dương cùng ta ôm đao đứng sau lưng Lâm Phóng, nhìn hắn khom người chào lão nhân kia: “Tiền bối, vãn bối cáo từ trước. Trên người tiền bối trúng mê dược, ba canh giờ sau sẽ tự giải trừ.”

Sau đó hắn lập tức phất tay áo dẫn chúng ta rời khỏi nhà đá, không mảy may tơ hào đến bất cứ thứ gì.

Trong lòng ta tràn ngập nghi hoặc — trong hồ lô của Lâm Phóng rốt cuộc bán thuốc gì đây*? Khổ sở cả một đêm, ta còn bị gãy cả bảo kiếm, kết quả là tay không trở về.

*Trong hồ lô bán thuốc gì: diễn tả việc thắc mắc không biết đối phương đang nghĩ gì.

Đi được khoảng nửa dặm đường, ta nhịn không được đi lên trước hai bước, thừa dịp người khác không chú ý, giật nhẹ ống tay áo Lâm Phóng.

Hắn nghiêng đầu nhìn ta, khuôn mặt lộ ra ý cười: “Hấp tấp!”

Bước chân ta hơi chậm lại, nghiêng đầu sang bên lại nhìn thấy màu xanh của cây tùng bị màu trắng của tuyết bao phủ, tinh khiết mà kiên cường.

Trong đầu bỗng nhiên toát ra một ý niệm: Thanh tú đến mấy cũng không sánh bằng một bên gò má của hắn……

————–

Đi được nửa ngày trời, lại không phải hướng trở về. Chúng ta tìm đến nơi gò núi dầy đặc tùng nghỉ tạm, xa xa vẫn trông thấy ngôi nhà đá của lão gia hỏa kia. Lâm Phóng hiển nhiên đã có dự tính trước.

Mấy hộ vệ lấy ra lương khô cùng nước, chia đều cho từng người một. Ta cầm màn thầu đã nguội ngắt cùng túi nước đi đến bên cạnh Lâm Phóng ngồi xuống. Hắn ngồi ở một gốc cây đại thụ trơ trọi lá.

Nơi đây tuyết vẫn còn dày, tuyết tan ra bốc lên hơi lạnh thấu xương nên không thể lâu ngồi. Ta cùng Lâm Phóng ở trong hố băng một đêm, tuy ta có công lực duy trì, nhưng quần áo sớm đã dơ bẩn không chịu nổi.

Ta dùng nội lực hấp nóng bánh bao đưa cho Lâm Phóng, hắn tiếp nhận, từ từ ăn.

“Không nghĩ đến ngươi lại tôn trọng lão nhân kia như thế!” Ta thăm dò nói.

Hắn lườm ta một cái, âm trầm cười một tiếng, rõ ràng có mùi vị của âm mưu.

“Cái lão gia hỏa ấy tuy rằng rất đáng ghét, nhưng hắn tuổi già cô đơn một người bảo vệ nhân sâm ngàn năm, cũng rất đáng thương.” Ta nói.

Ánh mắt Lâm Phóng nhìn về phía nhà đá đằng xa, nói: “Hắn là tuyệt thế cao thủ kiêu ngạo bất tuân, giết – đáng tiếc, không giết – không yên tâm.” Giọng nói bình tĩnh băng lãnh.

“Ấy…… Không cần giết hắn.” Ta buột miệng thốt ra. Vừa rồi thấy lão nhân kia tê liệt nằm giường trên, không còn sức lực đánh trả, ta lại có chút không thoải mái. Có lẽ, ta nghĩ có lẽ, là bởi vì nhìn thấy một cao thủ như hắn vì trúng kế mà trở nên bất lực.

Ta đây? Ta cũng được xưng là một trong năm cao thủ của võ lâm, một ngày nào đó có trở nên như thế hay không?

Lâm Phóng trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: “Một người không quan trọng mà thôi. Nàng không muốn giết, sẽ không giết.”

Ta sửng sốt, trước giờ đều bị Lâm Phóng sai bảo, nhìn hắn chỉ điểm sinh sát, nghe hắn nói như vậy, bỗng nhiên có cảm giác lời nói của bản thân mình cũng có thế quyết định quyền sống chết của người khác. Tuy rằng rất tà ác, nhưng cảm giác cũng rất tuyệt……

Ngọt ngào từ đáy lòng dâng lên, ta lại nói: “Trên đất tuyết ngồi lâu, ngươi có lạnh hay không?”

Hắn khẽ lắc đầu, dường như không lưu tâm lắm. Chắc là ở một đêm trong hố kia cũng có chút mệt nhọc, hắn chậm rãi khép lại hai mắt. Ta lén lút g


Disneyland 1972 Love the old s