
thế? Không cho phép tới đây!"
"Anh không qua đó thì không mở được." Sở Du bất đắc dĩ nhìn xiềng xích dưới chân cô một cái.
Lương Ý nghĩ nghĩ, đúng là thế, nhưng cô đâu có đần như vậy, "Ném chìa khóa tới đây cho tôi!"
"Tiểu Ý, em không chạy được đâu." Sở Du lưu loát ném chìa khóa qua,
Lương Ý không nghĩ nhiều như vậy, nhặt chìa lên rồi vội vàng mở khóa,
cảm giác nhẹ nhõm khiến tâm tình buồn bực của cô trở nên thoải mái hơn.
"Tôi muốn về nhà một chuyến." Lương Ý nhìn anh, nói ra yêu cầu.
Sở Du lắc đầu, ánh đèn mờ nhạt hắt lên gương mặt anh, làn da của anh đã
có một chút sắc hồng, giống như thiếu niên đẹp đẽ nhưng mang đầy ưu
thương.
"Tôi sẽ không vào nhà, tôi chỉ đứng ngoài cửa nhìn một lát thôi. Có được không?" Lương Ý nghẹn ngào cầu khẩn, "Tôi hứa, về sau tôi không bao giờ chạy trốn nữa. Tôi sẽ yên ổn sống ở nơi này." Lương Ý rũ mắt, khổ sở
cười một tiếng.
Nghe được sự đảm bảo của cô, Sở Du vẫn còn có chút do dự. Anh suy nghĩ
trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn chịu thua trước dáng vẻ cầu xin của
cô, "Đi thôi!"
"Anh đồng ý?" Lương Ý vui mừng ngẩng đầu lên, không thể tin hỏi lại, ánh mắt lóe sáng.
"Ừ." Sở Du nghiêng đầu, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng trong đôi mắt đen nhánh lại là sầu lo.
Đánh cược một lần đi, cứ thử một lần này, nếu mà thua, như vậy. . . . . .
Anh không dám nghĩ tới, nếu mà thua, anh sẽ như thế nào.
"Chúng ta đi thôi!" Nụ cười đã lâu chưa từng thấy của Lương Ý giọi vào
tầm mắt anh, nhìn cổ tay được cô cầm lấy dắt đi, anh hé miệng cười cười, trong tươi cười mang theo chút vui vẻ nhàn nhạt.
Bên ngoài nhà họ Lương.
Lương Ý đi vòng quanh nhà họ Lương - nơi mà cô vô cùng quen thuộc một
vòng, nhìn cánh cửa sổ đen nhanh kia, một lúc lâu cũng không nói gì, cảm giác bi thương trong lòng dường như đã che phủ hết tất cả suy nghĩ của
cô.
"Tách tách" một vài giọt mưa lặng lẽ rơi trên gương mặt Lương Ý, cô lau
hết đi, sau đó quay sang nói với người vẫn đang trầm mặc đứng bên cạnh,
"Chúng ta đi thôi, trời mưa rồi."
"Ừm!" Anh gật đầu một cái, vòng tay ôm lấy hông của cô, ánh mắt thâm
trầm dần trở nên vui vẻ, ngay cả khóe miệng cũng nâng lên thật cao.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Lương Ý dâng lên một cảm giác kỳ lạ,
giống như đang trong trời đông giá rét mà đột nhiên tiến vào mùa xuân
tươi đẹp vậy. Đồng thời còn xen lẫn một chút xao động, trái tim dường
như bị thứ gì đó căn cắn, có hơi ngứa; còn một vài cảm xúc khác nữa mà
cô không thể gọi tên.
Mưa to dần, Sở Du cởi áo khoác của mình ra, giơ cao lên, che mưa cho cô.
"Tôi không sao, anh không cần phải. . . . . ."
"Đi thôi!" Anh cắt ngang Lương Ý, nước mưa rơi xuống tóc anh, trượt qua
gương mặt, rồi rơi vào quần áo. Chỉ một lát mà toàn bộ quần áo của Sở Du đã ướt đẫm. Anh cầm lấy cổ tay cô, chạy nhanh về phía trước. Lương Ý
ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện trên sườn mặt trắng nõn của anh bỗng
dưng xuất hiện một ít mụn nhỏ màu đen.
"Sở Du, mặt của anh. . . . . ." Cô lên tiếng nhắc nhở. Sở Du ngẩn ra, ngay sau đó thản nhiên nói: “Không sao cả!"
"Nhưng. . . . . ."
"Là vết thương của lần trước."
Nói dối! Rõ ràng vừa dính nước mưa mới có. Được che dưới áo khoác, khóe
miệng Lương Ý vẽ lên một đường cong nhàn nhạt, hốc mắt cô có chút đỏ,
một dòng nước ấm bỗng nhiên từ trong mắt cô chảy ra hòa cùng với nước
mưa. Cô không hiểu vì sao hôm nay mình lại quái lạ như vậy, có lẽ là do
đã lâu chưa được quay về nhà thôi.
Xen lẫn trong tiếng mưa rả rích là tiếng bước chân vội vã của hai người, khiến cho đêm hè nơi đây thêm một chút náo nhiệt. Mãi nhiều năm về sau, khi Lương Ý tóc đã bạc trắng, hàm răng đã rụng gần hết, nhưng cô vẫn
nhớ như in từng chi tiết nhỏ đã phát sinh trong ngày hôm đó, thực giống
như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua . . . . . .
Hôm sau, tại nhà hàng nhỏ.
"Đây là tờ giấy tôi nhặt được, còn có một trăm đồng." Người phụ nữ tiểu
Phương ngồi đối diện với ba mẹ Lương, thấp thỏm đem tờ tiền trong tay
đặt lên trên bàn.
Mẹ Lương cùng ba Lương liếc mắt nhìn nhau, nhặt tờ giấy lên cùng nhau
quan sát. Sau một hồi lâu mới gật đầu, "Chúng tôi vô cùng biết ơn cô đã
cung cấp đầu mối. Cô có thể nói cho chúng tôi biết, cô nhặt được tờ giấy này ở đâu không?"
"Ở trong thùng rác của một gia đình mà tôi làm công. Tờ giấy kia với tờ
tiền này được vo vào nhau. Tờ 100 đồng ở bên ngoài, còn tờ giấy ở bên
trong."
Ba Lương nhìn chằm chằm tờ 100 đồng, nghĩ ngợi hồi lâu mới nói, "Có lẽ
con bé làm như vậy để tăng thêm cơ hội cầu cứu. Dù sao nếu có ai nhìn
thấy tiền thì đều nhặt lên, do vậy. . . . . ."
"Được rồi, hiện tại thảo luận vấn đề này cũng không giải quyết được gì.
Chúng ta nên tranh thủ thời gian đi kiểm tra AND đi." Mẹ Lương cầm tờ
giấy trong tay, vẻ mặt gấp gáp.
"Ừ." Ba Lương gật đầu một cái, sau đó móc một xấp tiền từ trong ví ra,
đưa cho tiểu Phương, "Đây là tâm ý nhỏ của chúng tôi cảm tạ cô đã cung
cấp đầu mối, mong cô nhận cho."
Tiểu Phương vội vàng lắc đầu, "Cái này tôi không thể nhận được."
"Cứ cầm lấy đi, cô nhận thì chúng tôi mới thấy an tâm. Về sau chúng tôi
còn cần tìm tới cô vì việc này nữa