
ợc tiếng gõ cửa thì vội vàng thu hồi dải dây trong tay, sau đó giả bộ
như không có việc gì, mở miệng, "Vào đi!"
Linh Cô bưng thức ăn, chậm rãi tiến vào.
"Thiếu phu nhân, đây là thức ăn thiếu gia tự mình làm cho cô. Cô mau tới đây ăn đi." Linh Cô dọn thức ăn xong, nói với Lương Ý.
Lương Ý vừa nghe đây là bữa cơm do Sở Du làm, nhất thời mất khẩu vị, "Tôi không muốn ăn cơm do anh ta làm, bưng đi cho tôi!"
Linh Cô nghe vậy, thoáng không biết nên làm như thế nào cho phải, cuối cùng
đành phải lúng túng khuyên lơn cô, "Thiếu phu nhân, mặc dù thiếu gia làm sai, nhưng cô cũng không nên vì chuyện này mà làm khó thân thể của
mình."
Lương Ý hừ lạnh một tiếng, "Tôi mặc kệ, chỉ cần là anh ta làm thì tôi đều không ăn!"
Linh Cô thở dài bất đắc dĩ, nhìn ra ngoài cửa, ngay sau đó bất đắc dĩ thu
sạch thức ăn vào trong khay, trước khi đi, cô ta nhìn Lương Ý đang đôi
tay ôm ngực, bộ mặt không vui một cái.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân không ăn." Sau khi đóng cửa phòng cô ta lập tức báo cáo cho Sở Du ngoài cửa.
Sở Du gật đầu một cái, phất phất tay, ý bảo cô ta rời đi. Sau khi Linh Cô
rời đi, anh đứng ở ngoài cửa một hồi lâu, mới chậm rãi giơ tay lên, gõ
cửa phòng một cái, nhưng Lương Ý bên trong lại như không nghe được,
không trả lời anh.
"Cốc cốc!" Anh lại gõ gõ, vẫn không có bất kỳ
đáp lại nào, cuối cùng anh đẩy mở cửa, cửa phát ra một tiếng vang, Lương Ý ngồi chồm hổm trên mặt đất đột nhiên đứng thẳng lên, lại đột nhiên
ngồi xổm người xuống, từ trên mặt đất nhặt lên thứ nào đó.
"Nhặt cái gì?" Sở Du nhíu mày một cái, nhìn chằm chằm bàn tay nắm chặt của cô.
Lương Ý quay đầu, không trả lời anh, tay phải lặng lẽ thu về phía sau dấu đi. Sở Du thấy thế, bước nhanh đi tới trước mặt cô, kéo tay phải của cô ra, cạy mở năm ngón tay cô, trong lòng bàn tay có một con chuột lớn ước
chừng mô hình nhỏ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của anh.
"Anh đang làm gì đấy hả?" Lương Ý giận dữ, hất tay của anh ra, chất vấn anh.
"Anh. . . . . . Anh chỉ . . . . ." Sở Du muốn giải thích, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Lương Ý cắn răng, xoay người lại, mặt không thay đổi lướt qua anh, ngồi trên
ghế sa lon. Lúc này bàn tay nắm chặt của cô đã dính một tầng mồ hôi thật mỏng. Cô không khỏi âm thầm thấy may mắn ở dưới đáy lòng, thật may là
không có phát hiện.
"Ăn cơm?" Anh đi tới phía sau cô, cẩn thận
từng li từng tí nói với cô, ánh đèn sáng ngời chiếu rọi lên trán anh,
trên trán có một vết đỏ màu hồng bắt mắt như ẩn như hiện giọi vào trong
tầm mắt Lương Ý.
Lương Ý mải miết nhìn vệt đỏ trên trán anh thật
lâu, không nhanh không chậm mở miệng chọc anh, "Sao anh không tiếp tục
nổi điên giống ngày hôm qua?"
Sở Du cúi đầu, giọng nói hơi khàn khàn, "Anh không cố ý, chỉ là một . . . . . ."
"Thôi, tôi cũng không muốn nghe anh giải thích, dù sao tôi cũng đập vào đầu
anh, cho qua chuyện này. Về phần cổ của tôi, không có quan hệ gì với
anh, là tự tôi cắt." Lương Ý tức giận quay đầu.
"Thật xin lỗi."
"Câm miệng! Tôi không muốn nghe, cũng không muốn gặp lại anh. Từ nay chúng
ta cầu thuộc về cầu, đường thuộc về đường." Ba lần bốn lượt nổi điên, cô đã chịu đủ rồi.
Sở Du vừa nghe lời của cô, tròng mắt hơi có vẻ
áy náy lập tức bị kinh sợ thay thế, "Đừng mà, tiểu Ý." Anh kéo lấy ống
tay áo của cô.
"Tránh ra. Chớ kéo hư quần áo của tôi." Cô hung tợn nhìn chằm chằm tay anh, chán ghét đẩy tay của anh ra.
Anh sững sờ nhìn bàn tay bị cô đẩy ra vô tình, chốc lát sau, mặt không thay đổi anh đột nhiên đứng lên, giơ bình hoa xinh đẹp mới vừa thay không
bao lâu lên cao, hung hăng quẳng, bình hoa bị ném bể tán lạc đầy mảnh
vụn, Lương Ý bị giật mình.
"Anh lại phát điên cái gì?" Cô đứng
lên từ trên ghế salon, đá đá mảnh vụn bắn vào cạnh chân cô, hướng về
phía anh lớn tiếng chất vấn.
Sở Du không để ý đến chất vấn của
cô, mà đi tới bàn trang điểm bên cạnh, hung hăng gạt hết tất cả mọi thứ
trên bàn trang điểm xuống đất, âm thanh vật thể rơi xuống phát ra những
tiếng vang loảng xoảng. Anh vẫn duy trì bộ mặt không vẻ gì kia, càng
không ngừng ném bể toàn bộ đồ vật bên trong gian phòng.
"Đủ rồi, đừng tái phát bệnh điên nữa!" Lương Ý xông tới trước mặt anh, giành lại đèn bàn trong tay anh.
Anh nhìn bộ mặt giận tím mặt của cô một lúc lâu, bỗng nhiên vươn tay, đầu
ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô, Lương Ý quay mặt, ngăn cản
tiếp tục đụng chạm. Xúc cảm từ đầu ngón tay bỗng nhiên làm anh không còn là chính anh, tâm tình lập tức hạ xuống thấp nhất, tròng mắt đen nhánh
chậm rãi nhiễm máu đỏ, đáy mắt dâng lên sát khí nồng nặc.
Lương Ý nhìn thấy, không tự chủ lui về sau một bước.
"Tiểu Ý, vì sao em lại phải đối xử với anh như vậy?" Câu chữ nghiến răng
nghiến lợi phát ra trong miệng anh, Lương Ý mím môi thật chặt, không
nói, lẳng lặng đứng nghiêm tại chỗ.
Móng tay sắc nhọn chợt xẹt
qua trước mắt cô, lúc cô còn chưa kịp phản ứng, áo trước ngực cô đã bị
"cắt bỏ" thành hai nửa, áo trên ngực đã rơi xuống đất, da thịt trắng
noãn không hề che đậy lộ ở trong không khí.
"Anh làm gì đấy? !" Lương Ý vội ngồi xổm xuống, lấy tay che bụn