
ạn học Sở, cậu không nghe thấy tôi đang nói chuyện với cậu à? Cậu có biết
cậu làm vậy là rất không có lễ phép hay không?" Thiếu nữ tóc dài giận dữ ngút trời lớn tiếng chất vấn anh.
Cô gái tóc ngắn kéo kéo cánh tay cô ta, nhỏ giọng khuyên lơn cô ta, "Lâm Lâm, thôi đi. Chúng ta không nên quấy rầy cậu ấy."
Sở Du vẫn không nói chuyện, mắt phượng thon dài chứa đầy tức giận, cả
người tản mát ra hơi thở lạnh lẽo, thiếu nữ tóc dài bị ánh mắt đáng sợ
của anh dọa sợ hết hồn, lui lại phía sau mấy bước.
Thiếu nữ bên cạnh thấy thế, liền tranh thủ kéo cô ta ra.
"Đúng , đúng, thôi đi, chúng tớ không phải cố ý quấy rầy cậu, bây giờ chúng
tớ đi." Cô gái tóc ngắn vội vàng cúi thấp đầu nói xin lỗi.
Thiếu nữ tóc dài không cam lòng, muốn tiếp tục "lấy lại công đạo" cho mình, lại bị các thiếu nữ lôi "vèo" đi.
Các thiếu nữ rời khỏi khiến cơn tức giận của Sở Du chậm rãi lắng xuống,
trong ghế xe màu đen phía ngoài cổng trường có một người đàn ông trung
niên đi ra, chỉ thấy người đàn ông cung kính hỏi, "Thiếu gia, chúng ta
còn chưa đi à?"
"Chờ thêm chút nữa!" Anh nâng cổ tay lần nữa, trong con ngươi tràn đầy không kiên nhẫn.
Người đàn ông cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Sở Du, nhẹ giọng nói: "Như vậy, thiếu gia, tôi trở về trong xe chờ cậu trước."
"Ừm." Sở Du lạnh lùng đáp lại.
Người đàn ông bước nhanh ra cổng trường học, mở cửa xe, ngồi xuống, tiếp tục chờ đợi.
Hồi lâu, Sở Du rốt cuộc thấy Lương Ý đạp xe chở Lưu Na lấy tốc độ tựa như rùa chạy hướng cổng trường học.
Lúc cách cổng trường học tầm 30 mét, họ ngừng lại, kiểm tra xe, sau đó
Lương Ý sầu não kiểm tra xe rồi không biết nói cái gì với Lưu Na.
Sau khi Lưu Na nghe xong tầm mắt đảo quanh cổng một vòng, phát hiện anh, vì vậy kéo Lương Ý chạy đến.
Sở Du nhìn thấy Lưu Na ngoài kế hoạch, tâm tình thật chưa ra hình dáng gì, nhưng lại không thể biểu hiện trước mặt Lương Ý, chỉ có thể rủ mắt, che giấu không vui trong con ngươi.
Lưu Na đề nghị anh giúp đỡ chở
các cô một đoạn đường, anh đồng ý, nhưng trong lòng anh có kích động
muốn bỏ rơi Lưu Na. Ở trong khoang xe, Lương Ý vẫn cúi thấp đầu, Lưu Na
lại ríu rít khiến anh cảm thấy chán ghét, anh chỉ có thể thông qua kính
quan sát Lương Ý cúi đầu.
Kế hoạch tiến hành không thuận lợi
khiến trái tim Sở Du phiền muộn, ban đầu ở trên lớp học đã chuẩn bị tốt
nội dung, muốn nói chuyện trời đất với cô đã bị anh gác lại sau ót, bởi
vì anh thật sự không thích bị Lưu Na quấy rầy anh và Lương Ý ở chung.
Thế nhưng khi anh phát hiện Lương Ý len lén liếc trộm anh thì không thoải
mái của anh biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là cảm giác vui sướng,
không tự chủ nâng khóe môi lên, Sở Du cảm thấy hôm nay là ngày kỷ niệm
đáng giá nhất một năm nay của anh.
Rạng sáng 12 giờ, nhà họ Sở
Bưng thức ăn khuya vào gian phòng,quản gia liếc mắt nhìn "thi thể" xe ô tô
tan tác trên đất chỉ có thế đề nghị, "Thiếu gia, nếu không thì chúng ta
mua một chiếc mới nhé."
Sở Du ngẩng đầu, nhìn chằm chằm quản gia hồi lâu, mặt nghiêm túc, chậm rãi gật đầu.
Quản gia thu dọn "phần còn lại của chân tay đã bị cụt" trên đất, lại nghe Sở Du cứng rắn nói lên yêu cầu, "Giống nhau."
"Dạ. Thiếu gia!"
Quản gia gật đầu một cái, nhìn linh kiện xe tán lạc trên đất, không khỏi yên lặng nhắc đi nhắc lại ở trong lòng: aish, cũng chỉ có thiếu gia mới có
năng lực vá bánh xe đã tách rời. Lại nói, đây là xe ai? Lại muốn thiếu
gia tự mình sửa chữa. Thật là một chuyện lạ hiếm có. Gió mát mẻ lướt nhẹ
qua sân, lá cây xanh mơn mởn, ngọn cây phát ra tiếng vang xào xạc. Người phụ nữ trung niên mặc tạp dề màu trắng đang dọn dẹp lá cây ở sân. Chốc
lát sau, bà đã quét tất cả lá cây trên đất vào một cái góc nhỏ, dùng túi giả bộ đứng lên chuẩn bị cầm đi vứt bỏ.
"Tiểu Phương, đợi chút." Một người phụ nữ gầy nhỏ bước nhanh đi ra từ cửa chính biệt thự to lớn.
Đổi lại người phụ nữ tiểu Phương xách theo túi xoay người lại, hỏi, "Sao vậy?"
"Ờ, cô có thể giúp tôi ném cái này luôn được không?" Người phụ nữ đưa cái túi cầm trong tay cho bà.
Tiểu Phương nhận lấy túi, liếc nhìn cái túi bị buộc chặt, tò mò hỏi, "Đây là cái gì?"
"Là một thứ đồ bỏ đi, cũng không biết là ai không có trách nhiệm như vậy,
ném loạn xạ ở trong phòng khách." Người phụ nữ oán
trách.
"A, hoá ra là như vậy. Vậy cũng
tốt, tôi sẽ ném nó đi." Tiểu Phương giơ thứ đồ bỏ đi nhận lấy từ trong
tay bà ta, nhận lấy đồ đi về hướng thùng rác bên ngoài biệt thự.
Thư phòng
"Đồ đã xử lý tốt chưa?" Mẹ Sở đang cầm quyển sách trong tay, thỉnh thoảng ưu nhã lật xem trang sách trong tay.
Quản gia đem hoa Trà đã ngâm xong cho mẹ Sở, "Tôi đã bảo tiểu Tùng xử lý."
Mẹ Sở nhận lấy hoa Trà, để quyển sách trên tay xuống bàn, ngẩng đầu lên,
ngưng mắt nhìn quản gia, "A Quản, chuyện này nhất định phải xử lý thỏa
đáng, tôi không hy vọng đến lúc đó rước lấy phiền toái gì. Biết không?"
Quản gia gật đầu, "Phu nhân, xin yên tâm. A Quản sẽ xử lý tốt."
"Rất tốt." Mẹ Sở hài lòng cúi đầu, tiếp tục lật xem quyển sách trên tay,
chợt bà giống như là nhớ ra cái gì đó, mở miệng hỏi: "Hiện tại thiếu phu nhân như thế nào?"