
ao? Hiện tại y
đã đáp ứng muốn muội, muội hẳn nên cao hứng mới phải.”
Phu chủ của nàng ta là Nhiễm Mẫn?
Trần Dung không dám tin tưởng, nàng ngẩng phắt đầu lên, trơ mắt nhìn chằm
chằm mấy nữ lang, hai tai nàng dựng thẳng, cố gắng nắm bắt từng từ từng
chữ.
Trần Thiến vẫn còn đang cười khanh khách, nàng ta nheo lại
hai mắt, nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Trần Vi: “A Vi đương
nhiên cao hứng không nổi rồi. Nhớ ngày đó, muội có thể gả cho Nhiễm
tướng quân làm thê, nhưng hiện tại chỉ có thể làm thiếp. Hơn nữa, làm
thiếp, vẫn là do tướng quân biết muội yêu mình tận xương, không đành
lòng mới thuận tiện đáp ứng.”
Trần Thiến vẫn đang cười vui vẻ,
bên kia sắc mặt Trần Vi càng ngày càng trắng bệch. Đột nhiên, nàng ta
khóc òa ra tiếng. Tiếng khóc vừa thốt ra, nàng ta đã dùng tay áo che
mặt, chạy vào trong phủ.
Trần Dung nhìn bóng dáng Trần Vi cúi
đầu vọt vào trong, sau một lúc lâu, mới cúi đầu xuống. Miệng nàng khẽ
cong lên, âm thầm cười lạnh: Ý của ông trời thật sự không thể làm trái.
Kiếp trước, ta và A Vi cùng Nhiễm Mẫn dây dưa cả đời, kiếp này nhiễu lai nhiễu khứ (vòng vo qua lại), lại vẫn bước theo quỹ tích năm đó.
Khi Trần Dung đang suy nghĩ xuất thần, phía sau nàng truyền đến tiếng thở
dài của một sĩ phu: “Thành sắp bị phá rồi, đám tiểu cô này còn vây khốn
trong tình cảm nữ nhi. Ai, ai.”
Trong tiếng ca thán, đột nhiên,
ống tay áo của Trần Dung bị ai đó kéo một cái, phía sau truyền đến một
giọng nữ đè thấp: “Trần thị A Dung?”
Là giọng nói xa lạ! Nàng nhận ra ta ư?
Trần Dung cứng đờ.
Sau khi người lạ hỏi ra một tiếng, thấy nàng không đáp, lại hỏi: “Trần thị A Dung?” Giọng nói đề cao một chút.
Trần Dung cả kinh, nàng liếc nhìn mọi người Trần phủ bốn phía một cái, vội
vàng hạ giọng trả lời: “Ngươi là ai?” Vừa hỏi, nàng vừa quay đầu lại.
Xuất hiện phía sau nàng là một phụ nhân trung niên mặc quần áo mộc mạc,
nhưng có một phần văn nhã. Bà ta thấy Trần Dung quay đầu, cười cười, hạ
giọng nói: “Thất lang bảo chúng ta tìm ngươi trở về.”
Thất lang?
Trần Dung ngẩn ngơ, nàng vừa muốn hỏi lại, liếc mắt một cái thấy một gia phó quen mặt của Vương gia ở cách đó không xa, lập tức cúi đầu xuống, nhẹ
nhàng nói: “Thất lang có việc gì phân phó sao?”
“Hẳn là có việc.”
Trần Dung gật đầu.
Phụ nhân xoay người rời đi, Trần Dung cũng bước theo.
Đi được vài bước, nàng quay đầu, nhìn Thượng tẩu đang nói chuyện vui vẻ
với một hạ nhân, thầm nghĩ: Nay thành Nam Dương đã có hai người Nhiễm
Mẫn và Vương Hoằng liên thủ, nhất định là an toàn. Về sau lại đến tìm
bọn họ vậy.
Trần Dung đi theo hai gia phó Vương gia, ngồi trên xe ngựa, lặng yên không một tiếng động chạy vào thôn trang của Vương Hoằng.
Nhưng mà đến khi vào thôn trang, đến khi bóng đêm đã tối đen, nàng cũng không nhìn thấy Vương Hoằng. Vừa hỏi hai tỳ nữ tối hôm qua hầu hạ nàng, đều
bảo không thấy Vương Hoằng gọi nàng đến.
Đêm đã khuya.
Một tỳ nữ đi đến, nàng ta nhìn Trần Dung vừa mới tắm rửa, còn đang để trần
hai chân, từ trong khay lấy ra một chén ngọc, đặt ở trước mặt Trần Dung, sau đó tỳ nữ mím môi cười nói: “Nữ lang, đây là ‘Thần tiên ẩm’ mà Thất
lang nhà ta mang về từ Kiến Khang, người nếm thử đi.” Chén ngọc thợ khéo tinh mỹ, thân dài, trên phần bụng chén tròn đầy vẽ một con tiên hạc. Miệng tiên hạc chạm đến đúng mép chén.
Rượu trong chén ngọc tỏa sắc ngọc bích, nhẹ nhàng lấp lóa, khẽ gợn sóng nước, vô cùng đẹp mắt.
Trần Dung làm sao đã từng thấy qua vật đẹp đẽ quý giá bất phàm như thế, nàng vươn tay tiếp nhận, khẽ lắc rồi cười nói: “Đúng là rất muốn nếm thử.”
Đưa đến bên miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Rượu vừa vào miệng có chút đắng, vị đắng qua đi lại mát lạnh, Trần Dung cười nói: “Uống ngon.” Dứt lời, lại nhấp thêm một ngụm.
Tỳ nữ thấy nàng nhấm nháp ngon miệng liền thi lễ, chậm rãi lui ra.
Chỉ chốc lát, nàng ta đi xuống thang lầu, đi đến bên cạnh Chức tỷ, che miệng cười nói: “Uống rồi.”
Chức tỷ gật đầu, nói: “Vô môi vô phinh (ý nói không có lời hẹn gả) đi theo
Thạch Mẫn, cũng không biết đã trở thành cơ thiếp hay chưa. Suy nghĩ một
chút đúng là Thất lang nhà chúng ta chịu thiệt mà.” Nàng ta nhẹ nhàng
bâng quơ nói tới hai chữ “Thạch Mẫn”, dù là về dòng họ hay là ngữ khí
đều lộ ra một loại khinh bỉ phát ra từ trong tâm.
Tỳ nữ trẻ tuổi nghe vậy cũng gật đầu. Vừa rồi, nàng ta bưng lên một chén rượu cực lạc
chỉ có ở trong thanh lâu cho một nữ lang trẻ tuổi, cho dù nàng ta hay là Chức tỷ, đều là biểu tình tự cho là đúng. Tựa hồ, chưa được Nhiễm Mẫn
đồng ý đã động đến người bên cạnh y vốn là chuyện không đáng để nhắc
tới…… Trên thực tế, ở Kiến Khang, chuyện thế này quả thật là không đáng
nhắc tới. Sĩ phu luôn lấy việc phóng đãng không kìm chế được là điều thú vị, nếu có bằng hữu chưa tuyên cáo đã động tới cơ thiếp của mình đều sẽ cười cho qua, có sự tiêu sái khoáng đạt, còn có thể tặng một bộ đồ
cưới, tặng rượu uống mừng. Hai tỳ nữ ở Lang Gia Vương thị nhiều năm, đối với các nàng mà nói, lang quân các nàng nguyện ý động đến cơ thiếp của
người khác, thật sự là một việc phong lưu nể tình.
Đương nhiên,
cũng có