
n sĩ trung niên gật đầu, cắn răng nói: “Được! Vậy đi cửa thành phía tây!”
Mệnh lệnh của hắn vừa đưa ra, mọi người bắt đầu sửa sang lại hành trang, lấy ra vũ khí.
Văn sĩ trung niên liếc nhìn Trần Dung, chỉ vào mấy tráng hán ý bảo bọn họ bảo vệ uanh xe ngựa của nàng.
Mọi người xuất phát. Bọn họ vừa cử động, trong tiếng quát cao giọng của một tráng hán, mọi người sắp xếp thành một hàng, đao thương nơi tay, thẳng
hướng xông ra.
Bên ngoài cửa thành phía tây là một khoảnh đất
bằng phẳng rộng rãi, hơn trăm người vội vàng lao ra, vó ngựa tạo nên
tiếng động ầm vang khiến nhóm người Hồ cả kinh đều quay đầu lại.
Đúng lúc này, Trần Dung đột nhiên kêu lên: “Quân tử.”
Lúc này văn sĩ trung niên đã không thể nhìn thấu Trần Dung, nghe thấy nàng
mở miệng, vội vàng giục ngựa tới gần, lớn tiếng kêu lên: “Nữ lang có gì
phân phó?”
Trong xe ngựa, Trần Dung thản nhiên nói: “Chúng ta
chỉ có trăm mấy người, nếu chống lại ngàn tinh kỵ của người Hồ thì không khác gì châu chấu đá xe. Dù sao cũng không đánh lại, cần gì khẩn trương như thế? Không bằng giống như người bình thường, ra vẻ tự nhiên, sẽ dễ
dàng đi qua hơn!”
Lời này của Trần Dung rất có phong phạm của
danh sĩ! Hai mắt văn sĩ trung niên phát sáng, liên thanh kêu lên: “Có
lý, có lý!” Hắn vung tay phải, quát với mọi người: “Đoàn người thu hồi
binh khí, ngừng thét to, tựa như đang đi du ngoạn thôi.”
Mệt
lệnh vừa thốt ra, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ. Một hồi lâu, bọn họ mới vội vàng thu hồi binh khí, điều khiển ngựa đi chậm lại.
Khi bọn họ đến gần, ngoài cửa thành phía tây, tiếng trò chuyện càng lúc càng
lớn. Vừa rồi nhóm người Hồ còn cuống quít đứng lên vội vàng nhảy lên
ngựa, lúc này đều an tĩnh lại, bọn họ từ từ quay đầu, ngơ ngác nhìn về
phía trước. Không chỉ là bọn họ, ngay cả mọi người trên tường thành cũng yêu tĩnh sau sự ồn ào náo động, cũng ngơ ngác nhìn xuống phía dưới.
Ở phía trước bọn họ, ngoài cửa thành rộng lớn kia, hơn trăm thân hình cao lớn, đều là tráng hán đang giục ngựa, đánh xe, nhàn tản, khoan thai đi
tới. Động tác của bọn họ có vẻ rất thoải mái, ngay cả bánh xe cũng di
chuyển từ từ, không khiến cát bụi bốc lên. Những người này, đâu giống
như xông tới cửa thành xung phong liều chết? Rõ ràng là tư thế sân vắng
thắng bước mà.
Khi ngàn người Hồ ngơ ngác kinh ngạc, người Hán trên tường thành càng ngày càng nhiều lên.
Văn sĩ trung niên giục ngựa đi tới bên cạnh xe ngựa của Trần Dung, hắn
không chuyển mắt nhìn chằm chằm đám người Hồ, vươn tay áo lau lau mồ hôi trên trán, nói: “Nữ lang, bọn họ không cầm binh khí.”
Một tráng hán theo sát xe ngựa, vừa cảnh giác mọi nơi, vừa hỏi: “Nữ lang Trần
gia, đám người Hồ này cũng không thèm cưỡi ngựa, binh khí thì không lấy
ra, bọn họ thật sự sẽ không nhân cơ hội đánh lén chúng ta chứ?”
Trong xe ngựa, giọng nói hàm hồ của Trần Dung truyền đến.
Có điều, hai người này chỉ vì cảm thấy bất an mà nhịn không được muốn trò
chuyện với nàng, về phần nàng có đáp lời hay không đã không còn quan
trọng nữa.
Hai đội người càng ngày càng gần nhau.
Dần
dần, bọn họ đều có thể rõ ràng trông thấy khuôn mặt của hai bên. Tới lúc này, chúng phó dịch Vương gia hàng năm đi theo bên cạnh Vương Hoằng
được rèn luyện khí độ thường xuyên cũng đã thả lỏng. Bọn họ thu hồi ánh
mắt, vừa đàm tiếu, vừa cưỡi ngựa, nhàn nhàn tản tản tiến về phía trước.
Hai đội người chỉ còn cách có hai trăm bước. Tính ra nếu lập tức đánh lén,
với khoảng cách này, song phương cần phải bắt đầu chuẩn bị. Nhưng mà,
cho dù là người Hồ hay là người của Vương gia, hai bên vẫn giống như
bình thường. Nhóm người Hồ ngây ngốc nhìn bọn người hầu Vương gia chuyện trò vui vẻ, mà nhóm phó dịch Vương gia thì ngay cả con mắt cũng không
thèm liếc nhìn bọn họ một cái.
Một trăm bước rồi! Tới lúc này, người Hồ vẫn đứng lẫn lộn ở đó, chưa từng lên ngựa, chưa từng lấy thương.
Tám mươi bước! Người Hồ vẫn ngơ ngác nhìn bọn họ.
Năm mươi bước!
Ba mươi bước! Lúc này, trên khuôn mặt, biểu tình, ánh mắt của hai bên đều
trở nên rõ ràng. Nhìn trên mặt nhóm người Hồ chỉ có tò mò kinh ngạc
không có sát khí, cũng không lấy ra vũ khí, mọi người Vương gia đồng
thời thầm thở nhẹ nhõm.
Hai mươi bước! Lời nói của song phương đều có thể nghe thấy rõ rệt.
Mười bước. Người đi ở phía trước đã đến rất gần địch nhân.
Đúng lúc này! Trong đội ngũ của người Hồ có một người đi ra! Người này mặc
áo bào, có ba chòm râu dài, cho dù là hình dáng hay tác phong đều cực kỳ giống văn sĩ người Hán.
Văn sĩ này bước ra, hắn ta hướng tới
mọi người Vương gia vái chào thật sâu, hỏi với vẻ tò mò: “Xin hỏi chư vị xuất thân từ danh môn của người nào?”
Văn sĩ trung niên ngồi trên xe ngựa, thi lễ với hắn ta, cất cao giọng đáp: “Lang Gia Vương phủ.”
Người Hồ kia thở dài một tiếng, nói: “Lang Gia Vương phủ ư? Quả nhiên nổi
danh không phải không có lý do.” Hắn ta chắp tay, thối lui về phía sau.
Lúc này, mọi người đã chạm mặt với người Hồ, đến hiện tại, mọi người Vương
phủ rốt cục chắc chắn, đúng như theo lời của nữ lang A Dung, nhóm người
Hồ cũng không muốn ngăn cản bọn họ.
Đoàn xe th