
g nói của Phương Hàm trong trẻo, ta thấy nàng ta khẽ vung chiếc khăn trong tay, động tác vô cùng tự nhiên.
Các a hoàn nghe thấy đều ngẩng lên.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nữ nhân tên Phương Hàm này. Nếu nói Tô Mộ
Hàn dạy ta những điều căn bản của cuộc sống nơi hậu cung thì Phương Hàm
lại dạy ta thủ đoạn để sinh tồn trong chốn hậu cung.
Còn nhớ khi đó nàng ta mặc y phục màu tím, trên búi tóc cài những đồ trang sức ta chưa từng nhìn thấy.
Ánh mắt lặng lẽ dừng trên gương mặt nàng ta, vẻ đẹp tao nhã, giống như ta
dự đoán, nàng ta còn rất trẻ. Gương mặt trang điểm nhạt, thần sắc lãnh
đạm. Tóm lại, mọi thứ ở nàng ta đều toát lên vẻ thản nhiên, hờ hững.
Phương Hàm hơi nghiêng mặt, đột nhiên ta thấy một vết sẹo xấu xí từ phía bên
tai trái kéo xuống tận cổ nàng ta, vết sẹo rất nổi bật.
Ta hít sâu một hơi, vội nhìn sang hướng khác.
Quả nhiên, rất nhiều người cũng để ý thấy, xung quanh bỗng có những tiếng xì xào khe khẽ.
Phương Hàm dường như không quan tâm, nhìn các a hoàn, lên tiếng: “Các ngươi
đều là a hoàn được các vị tiểu thư đưa tới, e rằng chưa hiểu quy tắc
trong cung. Hôm nay hoàng thượng lệnh cho ta đến chẳng qua cũng chỉ là
dạy bảo các ngươi biết cách giữ nghiêm quy củ trong cung. Sau này các
ngươi cứ gọi ta một tiếng cô cô là được.”
“Vâng, cô cô!” Các a hoàn nhanh chóng đáp lời.
Phương Hàm lại nói: “Mấy ngày này sẽ có ma ma đến dạy dỗ lễ nghi cho các tiểu chủ, vì vậy các ngươi không cần hầu hạ.”
Cúc Vận “á” một tiếng, ta nhìn về phía nàng ta, gương mặt nàng ta dường như che giấu một tia ngạc nhiên. Ta bỗng hiểu ra, có lẽ bởi nàng ta chưa
kịp báo cáo các tỷ tỷ về chuyện của ta chăng?
Ha, thực ra nàng ta không cần bận tâm, bởi ta hoàn toàn không quan tâm.
Lúc này, thái giám bước lên trước, lệnh cho những người phía sau đặt đồ
trong tay xuống, giọng nói the thé: “Đây là y phục phủ Nội vụ đưa tới,
các ngươi về phòng thay, trong vòng một tuần hương lại tập trung tại
đây, tác phong phải nhanh lên!”
“Vâng!” Khẩu khí của thái giám không dễ nghe chút nào, đám a hoàn xúm đến lấy y phục.
Vừa tiến lên nửa bước, không biết ai đẩy mạnh vai ta khiến ta kêu lên một
tiếng, bất cẩn ngã nhào dưới chân Phương Hàm. Phương Hàm dường như cũng
bị giật mình, lùi lại sau nửa bước, cúi đầu nhìn chăm chú.
Ta thầm kêu không xong rồi, vội bò dậy, quỳ xuống, cúi đầu nói: “Cô cô thứ tội!”
Phương Hàm chưa lên tiếng đã có thái giám bước lên, vung cây phất trần trên
tay, giọng nói lạnh nhạt: “Không để ý à?” Nói xong liền chuẩn bị đánh ta bằng cây phất trần.
Ta sợ hãi nhắm mắt song cây phất trần trong tay thái giám chưa rơi xuống người ta thì giọng nói của Phương Hàm đã
truyền đến: “Hôm nay không cẩn thận một chút thì có thể bỏ qua, sau này
không được phép như vậy nữa!”
Nói xong liền không truy cứu nữa.
Ta vội gật đầu, thưa “vâng”. Phương Hàm lại nói: “Đi thay y phục đi!”
Ta bò dậy, lấy y phục, quay người về phía gian phòng. Cúc Vận nhìn theo ta bằng ánh mắt hoài nghi, ta biết, nàng ta nhất định không hiểu. Dù không nhận được ân sủng nhưng ở Tang gia, tốt xấu gì ta cũng là tiểu thư,
thân phận cao hơn a hoàn. Trong lòng ta thầm giễu cợt, sao nàng ta có
thể hiểu rõ chuyện của ta chứ?
Đóng cửa phòng, các a hoàn ở cùng phòng đã nhanh chóng thay xong y phục. Ta đặt y phục trên giường, cũng bắt đầu thay.
Một a hoàn nhìn ta rồi quay sang nói với người bên cạnh: “Hóa ra ở trong
cung không hề đáng sợ như những gì người ta vẫn đồn. Nhìn xem, Phương
Hàm cô cô đó cũng không hề nghiêm khắc nhỉ!”
“Ha ha, cũng đúng! Có điều ta, ngươi đều là hạ nhân, nếu không đắc tội với người khác, cuộc sống chắc cũng sẽ dễ chịu.”
Ta tiếp tục thay y phục nhưng trong lòng đã nghĩ thông suốt. Nhất định bọn họ đã tưởng vậy khi thấy cảnh tượng vừa nãy. Ha ha, có điều lòng người
trong cung đâu có nông cạn thế chứ!
Thay y phục xong, thấy
Phương Hàm vẫn đứng im ở trong sân. Thái giám bên cạnh nàng ta cười hi
hi, nói gì đó nhưng nàng ta chỉ cười lãnh đạm, không tiếp lời.
Các a hoàn được dặn dò, xếp thành hàng ngay ngắn như cũ. Phương Hàm hài
lòng liếc nhìn một cái, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Sau này sẽ mặc y phục như thế này, y phục mang từ ngoài cung vào không cần dùng đến nữa. Nếu
không vừa thì bảo người của phủ Nội vụ đổi cho.”
Ta hơi tò mò,
rốt cuộc nàng ta sẽ dạy chúng ta cái gì. Nếu là lễ nghi trong hoàng
thất, vậy cũng quá đao to búa lớn rồi, đây là thứ các tiểu chủ mới phải
học, còn chúng ta chẳng qua chỉ là a hoàn với thân phận thấp kém mà
thôi.
Nhưng Phương Hàm nói xong mấy lời này thì không nói nữa,
chỉ dặn dò nếu không có việc gì thì đừng chạy lung tung rồi xoay người
rời đi.
Vị thái giám cũng thu lại nụ cười, lên tiếng: “Lời của
Phương Hàm cô cô, các ngươi đã nghe thấy cả chưa? Vậy thì về phòng đi!”
Hắn ta khẽ “hừ” một tiếng rồi quay người đuổi theo Phương Hàm.
Chờ bọn họ đi hết, trong sân bắt đầu ầm ĩ, các a hoàn líu lo bình luận: “Cô cô lợi hại lắm nhỉ?”
“Đó là nữ quan hàng ngũ phẩm trở lên, đến tiểu chủ vừa tiến vị cũng phải nhìn sắc mặt của nàng ta đấy!”
“A, vậy hả?”
…
Bọn họ nói không ngừng