
”
“Còn giận sao?” Anh không nói tiếp nữa, chuyển đề tài.
Tiểu Lộc bắt đầu cảm thấy không theo kịp, Khưu Sinh như vậy thật xa lạ nha, anh ta cũng quan tâm đến cảm thụ của nà sao? Người ta đã hỏi thật như vậy, nếu còn giận tiếp có phải là giận nhay không? Cô suy nghĩ một lúc, nghĩ xong, kết quả là thật không tiền đồ mà hờn dỗi: “Không phải tôi giận anh sửa chữa đề án cho tôi, anh chịu giúp, tôi cầu còn không được, chỉ là……”
“Cô là tổ trưởng, không phải bà chủ, nếu không biết xử trí thế nào với nhân viên mình, thì cứ đem trách nhiệm giao cho lãnh đạo trực tiếp là được.” Khưu Sinh nghiêng người, một tay đỡ đầu, nhàn nhã cắt ngang lời Tiểu Lộc.
“Lê Nhược Lâm?” Please, vậy không phải là đi chịu tội sao. “Thôi quên đi, nhiều lắm thì lại thức thêm mấy đêm nữa. Nhưng mà sau này nếu gặp phải chuyện như vậy, có thể thương lượng trước với tôi, tôi không phải người không tồn tại nha. Vợ chồng người ta không phải là thường xuyên kết nối sao? Vì sao đến giờ chúng ta cũng không kết nối chứ?”
Kết nối? Từ này có vẻ xa lạ, Khưu Sinh ngửa đầu ra xa xa, tạo khoản cách, đánh giá lại Tiểu Lộc. Từ trước đến này, anh thật sự chưa từng quan tâm qua chuyện phải kết nối với cô, vì phụ nữ thường suy nghĩ khác với người bình thường. Thậm chí …. Anh nghĩ cô chưa từng nghĩ đến chuyện có thể duy trì cuộc hôn nhân này bao lâu, nhưng xem ra bây giờ, bà xã nhà anh đã thật sự cố gắng muốn làm hiền thê rồi.
“Tôi nói sai sao?” Nhìn gì ghê vậy? Tiểu Lộc tròn mắt, nhìn chằm chằm lại.
“Không có.” Anh vươn tay, luồn qua cổ Tiểu Lộc, tự nhiên kéo cô vào ngực mình, xoay người, một lần nữa đặt cô nằm dưới người mình, tư thế vô cùng mờ ám, “Bà xã, làm không?”
“Làm cái gì?” Tiểu Lộc khẩn trương vặn vẹo người, biên độ động tác rất lớn, định là tìm khe hở để trườn xuống giường. Kết quả, lại khiến quần áo mình càng lúc càng không chỉnh tề.
Cổ áo sơ mi rộng thùng thình của Tiểu Lộc trượt xuống vai, tầm mắt Khưu Sinh nhìn không dời đi, yết hầu không ngừng di chuyển lên xuống. Thì ra cô nàng phát triển cũng rất tốt, từ bờ vai làm lộ ra dáng vẻ trêu người, nếu đôi mắt có thể thêm vài phần □ mê ly, hẳn là càng hoàn mỹ
“Làm, làm đề án sao? Được, vậy anh đứng lên trước đi.” Lại không nói lời nào
“Yêu.” Lời ít mà ý nhiều.
“Hả?” Tiểu Lộc nhanh chóng xê người ra, muốn chết, sao tự dưng lại dùng cái ánh mắt câu hồn như vậy hấp dẫn mình.
“□.” Đối phó với người như vậy, không nói thẳng thì chắc chắn sẽ tức mà ói máu.
□…… Đã qua nhiều ngày rồi, tự dưng Khưu Sinh lại chủ động yêu cầu □? Tiểu Lộc nhấp nháy mi mắt, nhìn anh một hồi lâu, đôi mắt sâu đen kia bị một tầng dục vọng dày đặc bao phủ, nhìn y chang con cẩu đói. Ặc, sao sánh kiểu này dường như không đủ với Khưu Sinh, anh ta phải là một con sư tử động dục. (Yu: *vỗ đùi cái bốp* so sánh quá hay, quá tưởng hình *xoa xoa đùi* T^T)
Cuối cùng cũng đợi được anh nói ra những lời này, nhưng Tiểu Lộc lại cười không nổi, “Anh trêu tôi vui lắm sao?”
Lúc Tiểu Lộc muốn, anh nói trên đùi còn vướng thạch cao; giờ thì sao? Thạch cao trên đùi vẫn y như cũ nha, chỉ bời vì anh ta muốn, cho nên anh ta đồng ý sao?
“Không.” Khưu Sinh cảm thấy dáng vẻ lúc này của mình là cực kỳ nghiêm túc, song song đó, cơ thể anh lại càng nghiêm túc.
Tiểu Lộc chợt nghẹn họng, nhìn anh trân trối, cho dù Khưu Sinh không trả lời, cô cũng có thể khẳng định anh không hề nói đùa. Bởi vì….. có một cảm giác thật chân thật, cái loại này, đùi cô đang bị vật cứng trên người người nào đó chọt vào, cảm giác ….. thật chân thật…….
“Con mẹ nó, đi chết đi!” Tiểu Lộc cố lấy má, tay chân phối hợp, vừa đánh vừa đẩy, cuối cùng cũng thoát khỏi Khưu Sinh. Giây tiếp theo, cô đã lao xuống giường, tìm vị trí an toàn tha xa anh mà đứng, hốc mắt phiếm hồng, “Yêu đâu? Yêu của anh đâu? Tôi cũng chưa thấy cái mà anh gọi là yêu đâu cả, làm là làm thế nào?!”
“Hả?” Đến phiên Khưu Sinh dại ra. Làm gì chứ, người nói trước không phải là cô sao, giờ lại cự tuyệt ham muốn sao?
“Anh không phải là xem tôi như công cụ tiết dục chứ?” Cô không muốn mình bị lời Tô Phi làm ảnh hưởng, nhưng mà thật khó, đàn ông hẳn là hiểu rõ đàn ông nhất mà.
“Phì……” Một tiếng cười mang đầy vẻ trào phúng từ Khưu Sinh vang lên, anh thật sự muốn nói với cô, ngàng công nghệ sản xuất cho tình dục bây giờ rất khá, hơn nữa còn là hàng đẹp giá rẻ.
“Anh phản ứng như vậy là sao, hả?” Tiểu Lộc suy sụp, rũ vai, mặt uể oải, “Cho dù nói vài câu dễ nghe để gạt tôi cũng được mà. Tôi chỉ muốn dùng lần đầu tiên trao cho người đàng ông đáng giá, cho dù…. Chỉ là yêu tôi ngoài mặt cũng được.”
“Lần đầu tiên?” Nói quá rồi, Khưu Sinh bắt đầu hoài nghi bà xã mình có phải là hàng trong bảo tàng mới lấy về không nữa, “Bà xã, cô nàng tiếc trinh.” (Yu: tiếc nuối, chứ không phải sai chính ta của chữ tiết trinh nha.)
“Phi! Ba tôi nói, nếu đàn ông không muốn đem nửa đời sau giao cho tôi thao túng, tôi cũng không thể đem cái màng kia giao cho hắn thao túng.” Tiểu Lộc ngẩng đầu, rống to.
“Pa pa thật đáng yêu.” Tư tưởng cổ ngốc khiến Khưu Sinh nhịn cười không được, chỉ là …… nửa đời sau sao? Anh cũng c