
a
đã nhạy cảm với mùi hương phấn hoa rồi cho nên cậu ta mới gặp vấn đề,
nhưng may cho cậu ta là dược hiệu không mạnh nữa, bằng không thì cậu ta
chỉ đành chờ chết thôi."
Đường Kiến Tâm thương hại nhìn bộ dạng mệt lả của Đế Văn, cảm thán, "Hóa ra đôi khi mũi nhạy như chó cũng không phải chuyện tốt."
"Hì hì, chị dâu, chị đang chửi Đế Văn là chó hở?" Thẩm Dương Kỳ đẩy cửa ra, vỗ tay làm trò hỏi.
Đế Văn nghiêm mặt hổ trợn trừng nhìn Thẩm Dương Kỳ, bớt nói đi nhóc.
Đường Kiến Tâm rất vô tội nhún vai. "Không phải tôi nói nhé."
Đế Văn ủy khuất nhìn về phía Đường Kiến Tâm, Lôi Khiếu Thiên trông thấy
phần cổ anh ta phát sáng, trừng mắt lên, thò tay lấy Dạ Minh Châu ra.
Đế Văn xấu hổ cứng đờ người nhìn động tác của anh. "Đây là cái gì?" Lôi
Khiếu Thiên giơ Dạ Minh Châu tới trước mặt Đế Văn, anh ta cười hắc hắc,
"Dạ minh châu."
Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh một tiếng, dùng Dạ Minh Châu gõ lên đầu anh ta, "Tôi đã nói gì hả?"
Đế Văn cúi xuống, không phải anh chỉ tiện tay thôi ư? Hơn nữa, anh cũng thấy Chris cũng lén cầm đi mà.
Thẩm Dương Kỳ khoa trương nhảy lên, "Đế Văn, anh thật không phúc hậu, em đây rất ngoan nghe lời anh họ, đã nói không cầm là sẽ không cầm, anh
lại dám giấu đi một viên, anh xem anh trộm thế nào không trộm, sao không biết cầm hộ huynh đệ đây một viên hả? Sao có thể để anh độc chiếm,
không được, em phải quay lại trộm một viên, làm gì có chuyện làm ăn lỗ
vốn ở đây."
Lôi Khiếu Thiên giận dữ, mắng xối xả vào đầu Thẩm Dương Kỳ, "Cậu có thể bớt đi chút chuyện được không? Cút lại đây cho tôi."
Thẩm Dương Kỳ cười hì hì, đứng sang bên cạnh Lôi Trảm Thiên, "Gì chứ anh họ, chớ coi là thật, em đùa tí mà."
Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh, cả đám cúi gằm mặt không dám trả lời, Lôi Trảm
Thiên liền thay bọn họ giải vây, "Quên đi anh, có Dạ Minh Châu cũng tốt, nhờ nó chiếu sáng con đường này cũng hay, càng sẽ không có nguy hiểm
hơn."
Lôi Khiếu Thiên lười chẳng muốn nhìn bọn họ, đi vào cánh cửa bên phải.
Đường Kiến Tâm nghẹn cười, "Đại ca các anh suy nghĩ cho mọi người thôi,
mấy thứ kia không động tới chúng thì tốt hơn, vạn nhất chạm vào chỗ nào
đó, đến lúc đó Hoàng Lăng sụp xuống thì các anh cứ ngồi đó mà khóc."
Lôi Trảm Thiên xòe hai tay ra, "Tôi nói sao hai anh còn tham lam hơn cả
tôi thế nhỉ? Tôi ôm một lần đã đủ thỏa mãn chẳng muốn độc chiếm nữa, các anh xem mình đã làm chuyện tồi tệ rồi kìa, anh đó Chris, đừng quay đầu
đi, đừng tưởng cái thứ phát sáng trong ngực anh mà anh tôi không thấy,
anh ấy chỉ không muốn tính toán với anh thôi."
Thẩm Dương Kỳ mắt sáng lên, "Thiệt cho em bình thường coi hai anh như
anh ruột, thế mà có chuyện tốt không gọi em, quá là đáng thất vọng với
các anh." Nói xong lắc đầu than thở đuổi theo Lôi Trảm Thiên.
Đế Văn nghẹn đỏ cả mặt, mắt cũng đỏ lên đầy tức giận, quay sang nhìn
Chris một cái, miệng hai người rất ăn ý giật giật, hiển nhiên trong đầu
đồng thời quanh quẩn lời ba người kia vừa nói...
"Sau khi rời khỏi đây, chuyện đầu tiên chính là trói chặt cái thằng nhãi con chết bầm Thẩm Dương Kỳ lại rồi hung hăng đánh một trận, cho nó chừa cái tội cười trên nỗi đau của người khác." Đế Văn nhổ nước miếng, cả
giận nói.
"Đúng, con mẹ nó, chính nó bỏ đá xuống giếng." Chris hiếm khi đứng cùng chiến tuyến với Đế Văn, tỏ ý tán thành.
"Được rồi, còn không đi nhanh, muốn trói em thì phải xem các anh có năng lực ấy không đã nhé? Em nói cho mà biết, đến lúc đó em ở đại bản doanh
các anh thì đừng có mà khóc cầu xin em đi đấy."
"Câm miệng, mau đi." Lôi Khiếu Thiên không nhịn được cắt ngang, vừa rồi hình như anh nghe thấy tiếng vang.
"Chờ chút." Đường Kiến Tâm cầm lấy viên Dạ Minh Châu trong tay Lôi Khiếu Thiên ném cho Lôi Trảm Thiên, ra dấu "xuỵt" với Lôi Khiếu Thiên.
Lôi Khiếu Thiên híp mắt, Lôi Trảm Thiên cũng cảm nhận được dị dạng, làm thủ thế với những người ở sau bảo bọn họ yên lặng.
Đường Kiến Tâm nằm sát xuống đất, tai áp vào mặt đất, nhắm mắt lẳng lặng lắng nghe...
Sa Sa sa...
"Là tiếng cát chảy." Đường Kiến Tâm đứng dậy, đeo kính nhìn đêm vào,
"Đám người Lôi Triển Lâm hẳn ngay phía trước không xa, bây giờ đều đeo
kính nhìn đêm hết lên, cất kỹ Dạ Minh Châu, đừng để lộ ra ánh sáng."
Lôi Trảm Thiên gật đầu, đưa viên Dạ Minh Châu cho Chris, anh thì xử lý
tốt hai viên đá quý, Lôi Khiếu Thiên lắng nghe một lúc, mơ hồ có những
tiếng kêu tử vong vọng lại, "Bọn họ đã qua bãi cát lắng."
Lôi Trảm Thiên cả kinh, "... Lôi Triển Lâm còn có chút năng lực."
"Không phải ông ta có năng lực mà là ông ta biết nên tránh né cát lắng
thế nào." Thanh âm lạnh lùng của Lôi Khiếu Thiên vang lên trong tai mỗi
người. Lôi Trảm Thiên hiển nhiên bị khiếp sợ, "Không thể nào, những ngay cả trên bản đồ cũng không ghi rõ cơ quan để né tránh thì sao ông ta
biết được." Đó là lý do mà bọn họ không chọn tử môn mà đi, bởi đó là con đường chết không thể nghi ngờ.
Lôi Khiếu Thiên đi thẳng tới trước, "Bên cạnh còn có người bán mạng cho ông ta."
Đây chính là nguyên nhân, ông ta có thể đạp lên thi thể đồng bạn đi tiếp, bọn họ thì không làm được.
Lôi Trảm Thiên nghẹn họng, nghĩ tới trước khi v