
cả bí tịch võ
công nữa, từ bên phải đi xuống là Quan Lăng, chúng ta đi bên phải." Lôi
Khiếu Thiên đi đầu giải thích.
Đường Kiến Tâm gật đầu, Lôi Triển Lâm từ tử môn (cửa chết) xông vào Quan Lăng, bọn họ vào từ sinh môn, hệ số nguy hiểm giảm đi một nửa. Nhưng cô vẫn không giải thích được, "Quan Lăng ngoại trừ thi thể ra thì còn có
gì?"
Lôi Khiếu Thiên dừng lại khẽ lắc đầu, "Anh không rõ." Đây chính là nguyên nhân vì sao anh thả Lôi Triển Lâm vào đây.
Năm đó bố cũng không để lại cho anh bất kỳ tin tức gì, mà anh biết Lôi
Triển Lâm nhất định đã biết điều gì đó, bản thân mình bức cung thế nào
cũng không mò ra được, cho nên anh mới để ông ta sống đến bây giờ, thậm
chí còn giúp ông ta mở cánh cửa Hoàng Lăng.
Mấy người Thẩm Dương Kỳ, Đế Văn hứng phấn nói, "Chị dâu, bây giờ chị có
thể tưởng tượng ra là Hoàng Lăng của Tần Thủy Hoàng cường đại cỡ nào rồi chứ?"
Đường Kiến Tâm nhìn anh ta tức giận nói, "Đoán chừng cũng chỉ còn lại
một cái quan tài rỗng thôi, còn có cái gì được nữa? Mấy nghìn năm qua mà còn để lại được chút xương cốt thì chẳng hóa ra ông ta đã thành lão yêu nghìn năm à?" Nơi này cũng không phải lăng Tần Thủy Hoàng, có thể so
sánh được sao?
"Chị chưa nghe tới xác ướp ư? Nói không chừng Tần Thủy Hoàng đã động tay chân ở Lăng Quan để giữ nguyên thi thể ông ta không thay đổi theo thời
gian kìa?"
"Cậu thấy nhiều trên TV chứ gì? Còn xác ướp nữa? Tần Thủy Hoàng là người Trung Quốc, không phải người nước ngoài."
"Có quan hệ gì, chỉ ví dụ thôi mà, Trung Quốc các chị không phải có
cương thi hay sao? Lúc em còn là siêu sao quốc tế còn đặc biệt sùng bái
người đó đấy!... Ách, cái người chuyên môn bắt cương thi ấy." Thẩm Dương Kỳ khi nói ra rất là hưng phấn, hai mắt còn toát ra ngọn lửa.
Đường Kiến Tâm triệt để hết chỗ nói, "Cậu không phải người Trung Quốc?"
"Em là con lai."
Đế Văn không nghe anh ta nói tiếp, lắng nghe phía trước rồi vội hỏi,
"Nói đến xác ướp, Kỳ, cậu còn nhớ Hoàng Lăng của Pha-ra-ông không?"
"Ai?" Trên đời này có rất nhiều Pha-ra-ông, Thẩm Dương Kỳ hiếu kỳ quay
lại nhìn Đế Văn, Đường Kiến Tâm không có hứng thú với chuyện của hai
người kia, cùng trò chuyện với Lôi Khiếu Thiên.
"Lôi Khiếu Thiên, anh có cảm thấy Vương gia Vương phi liệu có thể bị
biến thành cương thi không?" Bị Thẩm Dương Kỳ nói vậy làm cô cũng có
chút hứng thú.
"Cương thi ngàn năm thì không có khả năng, nhưng thân thể bọn họ có thể
bảo trì như cũ vẫn được, chỉ cần không gặp không khí, bằng không sẽ hủ
hóa, hơn nữa tốc độ cực nhanh, chỉ cần một cơn gió thổi tới là quần áo
cũng biến mất." Lôi Khiếu Thiên hiếm khi lại nói đùa.
"Thực sự?" Đường Kiến Tâm đề cao thanh âm, hiển nhiên có chút kinh ngạc.
"Gạt em thôi, người đã chết mấy nghìn năm thì làm sao có thể bảo trì
thân thể được chứ?" Đi tới ngã tư, Lôi Khiếu Thiên bảo Lôi Trảm Thiên mở cửa.
Đường Kiến Tâm hầm hừ, "Hóa ra anh cũng biết gạt người ta đấy."
Lôi Khiếu Thiên rất vô tội, "Không phải anh lựa ý hùa theo em à? Anh đây gọi là lời nói dối có thiện ý."
Thẩm Dương Kỳ chen vào, "Không nhất định đâu, chị dâu, lời anh họ nói có thể là thật đấy."
Lôi Khiếu Thiên vỗ bộp lên đầu anh ta, "Đi ra giúp Trảm đi."
Thẩm Dương Kỳ chu mỏ, bất đắc dĩ cùng hợp lực với Lôi Trảm Thiên mở cửa, tới nơi hôn ám này, nơi nào đó trong ngực Đế Văn, Chris cũng sáng lên.
Đế Văn từ khi bước vào lối đi này thì đã có một cảm giác đặc biệt, nhất
là lúc anh nhìn lên điêu khắc trên vách đá, cảm giác ấy càng mãnh liệt
hơn, Chris kéo Đế Văn đang ngẩn ra, "Còn đứng đó làm gì, mau đi thôi."
Đế Văn phản ứng kịp, kéo lấy Chris hỏi, "Chris, anh có cảm thấy điêu khắc trên vách đá này rất kỳ quái không hả?"
Chris nhìn qua vách đá, ra vẻ anh mắc bệnh thần kinh à, "Mỗi cảnh người
vật thôi thì có gì kỳ quái? Tôi cảm thấy trong căn phòng vừa rồi mới kỳ
quái kìa, chỉ có Dạ Minh Châu hoàng kim mà lại không có châu báu trang
sức với đồ ngọc?" Ít ra mấy món đó có thể cầm theo nha.
"Không phải, anh nhìn kỹ ở đây đi, tôi cứ có cảm giác hư ảo như chúng
bất cứ lúc nào sẽ chạy xuống vậy, vừa vào Hoàng Lăng này đã có cảm giác
khó chịu rồi." Đế Văn nói có chút lo lắng.
"Hư ảo?" Lôi Khiếu Thiên quay lại nhìn Đế Văn, sau khi nhìn lên vách đá
thì sắc mặt chợt thay đổi, "Đế Văn, nhắm mắt lại, đừng nhìn lên vách đá
nữa."
Đế Văn theo phản xạ nhắm ngay mắt, tay giữ chặt Chris không dám buông, mồ hôi tích tụ lại thành giọt như hạt đậu nành.
Đường Kiến Tâm nghi ngờ liếc sang Đế Văn, "Làm sao vậy?"…
"Trên vách đá này có bôi một loại thuốc, khi nhìn trong thời gian dài sẽ làm cậu ta đặt mình trong hư ảo, khó có thể thoát thân, đó là một mê
trận." Lôi Khiếu Thiên vỗ trán Đế Văn giúp anh ta thanh tỉnh lại.
"Thế nhưng vì sao chúng ta không có việc gì?" Đường Kiến Tâm nhìn lên vách đá mà không có cảm giác gì hết.
Hành động ngây thơ như thế làm Lôi Khiếu Thiên bật cười, "Thứ dược phấn
này rất nhạt, hơn nữa qua nhiều năm thì dược lực đã bốc hơi gần hết rồi, nếu không phải người nhạy cảm với phấn hoa thì căn bản không thấy gì
cả, Đế Văn có cảm giác là do mũi cậu ta quá linh, hơn nữa từ bé cậu t