XtGem Forum catalog
Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha

Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326744

Bình chọn: 9.5.00/10/674 lượt.

xui xẻo nhất.

- Diệp, tôi rất hiếu kỳ, đại ca lúc nào mới ngược chú đây!

Hướng Diệp Lân nhảy cách xa Huống Ngân Dịch một mét, hung tợn trừng mắt với Huống Ngân Dịch.

- Huống, chú rất xấu rồi đó!

- Tôi thế nào xấu xa vây chứ?

- Chú không muốn bọn tôi sống tốt mà! - Bản thân phải tới Hắc Lao, cũng muốn bọn họ cùng vào, đầu óc tên này quá xấu xa!

Huống Ngân Dịch khoanh tay.

- Tôi cho chú biết, thời gian này nên kéo Lương hoặc Kỳ! - Nói xong toét miệng ngồi trên xe, phải biết rằng mấy trưởng lão trong Hắc Lao khi thấy anh và Kiệt, ánh mắt hưng phấn, thiếu chút nữa thì nuốt cả hai bọn họ!

CHƯƠNG 78.2:

Hắc Lao vốn là nơi có hình phạt tàn khốc nhất, công với sự hưng phấn kia của bọn họ, cực hình liền trực tiếp đề thăng lên một tầng. Nghĩ đến vết thương nóng hừng hực đằng sau, anh nuốt nước miếng, cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có dâng lên, Hắc Lao dù bị đánh chết cũng không vào lần thứ hai!

- Có ý gì? - Hướng Diệp Lân giật mình, mãi đến khi Huống Ngân Dịch ngồi lên xe mới phản ứng được, vội vàng đuổi theo. Sao Huống lại khẳng định bọn họ sẽ vào Hắc Lao? Quan trọng hơn, cảm giác cứ như ý của Huống là dù chết cũng phải kéo theo người chịu tội thay vậy?…

MK, tâm tư này thật là tà ác!

Lôi Khiếu Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần, Hướng Diệp Lân trừng mắt nhìn Huống Ngân Dịch, may là khi thấy vết thương trên người cậu ta thì còn đau lòng, thực sự là hảo tâm chưa thấy hảo báo!

Huống Ngân Dịch đồng tình nhìn Hướng Diệp Lân. Người anh em, không phải tôi chưa thấy hảo tâm, thật sự là, đại ca mười năm trước đã có quy định. Cứ mười năm một lần thì ném một người vào Hắc Lao, nghĩ lại mấy vị trưởng lão kia nói, rốt cuộc đã đợi được các cậu, cả người anh ác hàn, quay lại liếc đại ca đang chợp mắt, miệng xệch xuống, yên lặng dời mắt đi. Đại ca, anh thật đúng là dụng tâm lương khổ a, chuyện của mười năm sau mà cũng có thể tính toán được!

Lôi Khiếu Thiên chậm rãi mở mắt, liếc qua Huống Ngân Dịch như cảnh cáo, tên kia liền thay đổi đường nhìn, khóe miệng giật một cái!

- Đại ca, sao phải giữ lại Địch Long? - Hướng Diệp Lân không hiểu lắm cách làm của đại ca. Nếu đại ca vì chị dâu mà tới, vậy không nên tha cho Địch Long mới đúng!

- Anh ta sẽ không nói! - Nếu anh ta không muốn nói, vậy để anh ta vĩnh viễn không mở miệng được. Anh có thể đưa người ta đến thiên đường, cũng có thể đá vào địa ngục, đây là suy nghĩ sai lầm của anh ta!

- Không nói, MK, anh ta tưởng Ám Hoàng có gì đặc biệt hơn người, em chỉ cần một phát đạn là bắn chết được anh ta!

Lôi Khiếu Thiên quét mắt sang Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch cũng giơ tay khinh bỉ cậu ta.

- Nếu có thể trực tiếp bắn chết, vậy đại ca cũng không cần đích thân đến!

Hướng Diệp Lân bất mãn, anh đâu có nói sai, dù Ám Hoàng tung hoành ngang dọc cỡ nào, chọc vào người của bọn họ cũng chết hết.

- Địch Long, cứ để Ngân Nguyệt chơi với anh ta! - Anh hiện tại không đếm xỉa tới anh ta, chờ Ngân Nguyệt làm xong chuyện của mình, trực tiếp ném một quả đạn, cũng không phải là không thể! Vết thương của Tâm Nhi anh sẽ nghĩ cách, chỉ cần tìm ra được người năm đó!

Lôi Khiếu Thiên hai mắt híp lại, sự nguy hiểm lóe lên rồi biến mất, Zimmer, mày tốt nhất là núp sâu một chút!

- Lại để Ngân Nguyệt lượm được đại tiện nghi! - Hướng Diệp Lân nghiến răng nghiến lợi, có thể thấy là anh rất ghét gương mặt đó của Ngân Nguyệt.

- Không có việc gì, đại ca sẽ bắt anh ta trả lại!

Lôi Khiếu Thiên tán thưởng nhìn Huống Ngân Dịch, để cậu ta đi đàm phán với Ngân Nguyệt, lúc đó sẽ được nhiều lợi tức!

Huống Ngân Dịch kích động gật đầu, mài đao soàn soạt, chờ làm thịt Ngân Nguyệt!

Ở đại sảnh.

Đặc công phía sau Địch Long mãi tới khi toàn bộ người của Lôi Khiếu Thiên rút lui mới thu lại súng trong tay. Ngân Nguyệt cười đến phong tình vạn chủng, đi hai bước tới chỗ Địch Long.

- Hiện tại, chúng ta cũng nên rõ ràng với nhau!

Lưng Địch Long cứng đờ, anh cảm thấy thần kinh hôm nay của anh căng ra như muốn đứt, hết Lôi Khiếu Thiên thì lại thêm Ngân Nguyệt, miễn cưỡng đáp lại.

- Lời này của Nguyệt đương gia từ đâu vậy? Chúng ta có thể có cái gì để mà rõ ràng với nhau!

Ngân Nguyệt ý vị thâm trường nhìn Địch Long, hàn quang sâu trong mắt hiện ra.

- Không vội, nếu Ám Hoàng đại ca có chứng mất trí nhớ gián tiếp, vậy chúng ta cứ từ từ nhớ lại, tôi có thời gian mà!

Cả người Địch Long chấn động, khó tin nhìn Ngân Nguyệt, anh ta đã biết?

Ngân Nguyệt híp mắt, anh quả nhiên là tìm đúng người, lại dám tính toán trên đầu anh, lá gan thực sự lớn đấy.

- Anh nói xem, cảm giác lúc anh về nhà ngủ, ngày thứ hai tỉnh lại, phát hiện quanh mình đã thành phế tích, anh sẽ có cảm giác thế nào? Nét mặt kia nhất định rất đặc sắc phải không? - Ngân Nguyệt âm thầm thì thào.

- Tôi rất là chờ mong đây này!

Địch Long mặt xám như tro tàn, hoàn toàn mất đi thần vận trước kia! Ngân Nguyệt rất hài lòng với hiệu quả này. Tốt lắm, tiến lên ôm lấy cổ Địch Long, cùng đi ra cửa chính, mà bước chân Địch Long lảo đảo chỉ có thể đi theo!

- Đi thôi, "hai ta" đi nói chuyện bí mật!

Hai người áo lam sau lưng Ngân Nguyệt quay lại, làm thế cắt cổ với m