
thật sự đã xảy ra chuyện gì sao?
Sẽ không, sẽ không, Tiểu Ngải âm thầm an ủi mình, nhất định sẽ không, chị sẽ không xảy ra chuyện, bình tĩnh lại nào, bình tĩnh lại nào!
Khốn kiếp, cô không bình tĩnh lại được!
- Ngày thứ hai cô đi thì lão đại cũng ra ngoài, đến bây giờ còn chưa thấy về!
Tiểu Ngải hít sâu một hơi, cực độ bình tĩnh hỏi:
- Chị có nói là đi đâu không?
Diệp Trúc Phàm lắc đầu, Hạ Tâm Dung đi tới ngồi xuống cạnh anh.
- Lão đại không cho chúng tôi đi cùng!
Cơn tức giận của Tiểu Ngải bỗng tăng vọt.
- Chị ấy không cho mấy người đi thì mấy người không biết đi theo sao? Mấy người có biết một mình chị ấy ra ngoài nguy hiểm thế nào không hả?
Diệp Trúc Phàm ngồi nghiêm chỉnh.
- Có chuyện gì ư?…
Có chuyện gì ư? MK, Tiểu Ngải rất muốn ném bốn người này ra đường, bây giờ còn hỏi cô có chuyện gì ư, có mà em gái anh ấy!
Tiểu Ngải tức lắm, chạy ra cửa.
- Mấy người tốt nhất là hi vọng chị của tôi bình an vô sự, bằng không, quay về tôi sẽ cho mấy người đẹp mặt!
Diệp Trúc Phàm đưa mắt ra hiệu với Hạ Tâm Dung, Hạ Tâm Dung đứng dậy đuổi theo Tiểu Ngải.
- Tôi đi với cô!
Tiểu Ngải mặc kệ cô ta, trong đầu chỉ nghĩ sao phải mau chóng tìm được chị, nghĩ cũng không không cần nghĩ, chị nhất định là đi tìm người Ngục Thiên Minh, như vậy cũng dễ làm, chí ít sẽ không khó tìm ra manh mối, chỉ cần tìm được người Ngục Thiên Minh, mọi chuyện đều dễ nói!
- Có người muốn đối phó lão đại? - Hạ Tâm Dung đuổi theo Tiểu Ngải, trong vẻ nghiêm cẩn lộ ra sự lo âu!
Tiểu Ngải dừng lại, trừng mắt với Hạ Tâm Dung.
- Mấy người làm việc thế nào vậy, còn nói chị là lão đại mấy người, chị ấy hiện tại có thương tích trong người, vậy mà mấy người để chị ấy một mình ra ngoài, có đầu óc không vậy!
Hạ Tâm Dung liễm mi, lúc này không thèm tính toán với Tiểu Ngải, cô nhớ lại sắc mặt tái nhợt của lão đại khi trở về rồi cả lúc trong phòng ngủ.
- Là ai?
- Người Ngục Thiên Minh!
- Vì nhóm hàng?
- Không phải, bảo thạch! - Tiểu Ngải dừng bước, nghĩ đến chuyện nhóm hàng, cô liền ảo não. Sao trước đây lại nghĩ ra cái chủ ý ngu xuẩn này không biết, chết tiệt, đều do cô, bị người ta bắt rồi áp chế chị, bằng không bây giờ sao lại chọc giận lão đại Ngục Thiên Minh!
- Bảo thạch? - Hạ Tâm Dung hơi ngạc nhiên.
- Dạ Chi Tâm?
- Phải!
Tiểu Ngải không đa nghi, sau khi nói xong thì ngăn một chiếc xe lại rồi leo lên, Hạ Tâm Dung đi theo sau đó, ngầm ấn vào đồng hồ điện tử ở tay trái rồi mới ngồi xuống với Tiểu Ngải!
- Biệt thự XX!
Hạ Tâm Dung biết đây là phân bộ của Ngục Thiên Minh ở Washington, bất động thanh sắc ấn tiếp vào nút trên cổ tay, gõ số liệu ra!
Diệp Trúc Phàm, Sở Tử Ngang vừa mới nhắm mắt đã bị sự rung chấn ở tay làm tỉnh lại, hai người liếc nhau, vừa kinh ngạc vừa vui sướng!
Mà lúc này Ngục Thiên Minh, Ám Hoàng đang giằng co với nhau. Bất đồng là, cách bên trái Lôi Khiếu Thiên hơn hai mét đặt một cái ghế, một yêu nghiệt nào đó nhàn nhã lắc lắc ly rượu đỏ, phía sau lưng ghế một trái một phải có hai người áo lam, một nóng một lạnh!
Hướng Diệp Lân kẹt hơi trong ngực, rất muốn chỉ vào Ngân Nguyệt đang không biết xấu hổ mà mắng. Nhưng ngại có đại ca ở đây, chỉ có thể có nén khẩu khí này xuống. Tên kia ban đầu còn đứng, chưa thấy chõ mõm vào, ấy mà chưa quá một giây sau thì nói một câu tôi mệt quá, xem kịch thì phải ngồi mới thoải mái. Người áo lam mặt lạnh liền lấy tới một cái ghế bập bênh cho anh ta. Ngay khi Địch Long nói xong lí do thoái thác, đại ca vừa mới mấp máy môi, tên kia lại than vãn một câu, lý do là anh ta khát nước, sau đó người áo lam mặt mày tươi tắn kia cũng đi đâu đó, sau khi trở về thì trong tay bưng một ly rượu đỏ, cũng không biết hắn ta lấy từ nơi nào luôn!
Nhìn thôi cũng biết là bọn này ăn cướp!
Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng liếc nhìn Ngân Nguyệt.
- Đừng ép tôi động thủ!
Ngân Nguyệt cợt nhả.
- Sao có thể, hai tay Lôi lão đại chính là bàn tay vàng đó, có thể nói động thủ thì liền động thủ!
Địch Long rất im lặng bảo trì trầm mặc, anh ta cuối cùng đã biết, Ngân Nguyệt hôm nay tới phá rối. Chẳng qua màn quậy phá này anh ta thích, mặc dù ném vào mặt Lôi lão đại, thế nhưng, anh ta chậm rãi lui về sau nửa bước, thông minh chuyển sang vị trí xem trò vui!
- Nguyệt lão đại, đại ca bọn tôi không so đo với anh, đó là vì không muốn thương tổn hòa khí giữa hai bang!
Ngân Nguyệt gật đầu.…
- Hắc Minh Huống đại ca nói thì đúng là vậy, nhưng, các vị cũng biết, tôi có sở thích là thích xem kịch, đến thêm chút kích thích nó mới có vị a!
Hướng Diệp Lân rất không khách khí lườm lại.
- Người Nguyệt bang có phải đều là gỗ?
- Chậc chậc chậc, Nguyệt bang ai cũng giống như đu đủ, vậy đời người còn có niềm vui gì nữa chứ? Xem cuộc vui cũng có ý tứ mà, đùa giỡn nội bộ thì không sao, nhưng, làm trò ở bên ngoài thì khó nói rồi, tôi nói có đúng không, Lôi lão đại!
Lôi Khiếu Thiên hai mắt híp lại, Ngân Nguyệt ngồi thẳng lưng lại.
- Lôi lão đại, tôi chỉ đùa một chút, làm người phải rộng lượng, rộng lượng!
Rộng cái mẹ m, Hướng Diệp Lân ngứa da, có cảm giác không nhịn nổi nữa. Huống Ngân Dịch cũng rất là bất mãn, bọn họ tới đây khô