
ng phải là cứ giằng co phí thời gian như này!
Khóe môi Ngân Nguyệt cong lên, nhấp rượu, rất là hưởng thụ, mạn bất kinh tâm nói.
- Lôi lão đại, đây là nước Mỹ, là tháp Willis ở Chicago, tôi tin rằng nếu anh lấy tư thái như bây giờ xuất hiện trước mắt người đời, như vậy, đây mới là nơi có trò hay nhất để xem? Phải không Địch Long?
Địch Long kinh hãi, sắc mặt trầm tĩnh nhìn thẳng vào Ngân Nguyệt, rất nhanh sau đó dời đi, anh ta biết sao?
Lôi Khiếu Thiên sửng sốt. Đúng vậy, đây nước Mỹ, là tháp Willis ở Chicago, nơi tập trung buôn bán nhất. Nếu gây chuyện ở đây, thật sự có chút phiền phức, ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn mà bọn họ lãng phí vừa rồi, cảnh sát đã nhận được tin tức. . .
Mâu quang lạnh lùng của Lôi Khiếu Thiên nhìn phía Ngân Nguyệt, tên kia đáp lại biểu tình ý vị thâm trường, uống cạn ly rượu đỏ trong tay, người áo lam mặt lạnh bên trái liền tiếp lấy cái ly không. Ngân Nguyệt làm bộ vỗ vỗ góc áo, đứng dậy, đi tới cạnh Lôi Khiếu Thiên, quay đầu chống lại cặp mắt của Địch Long, thản nhiên nói.
- Lôi lão đại, nếu như không ngại, tôi nghĩ trước tiên là giải quyết vấn đề giữa chúng tôi, đương nhiên, đây chỉ là vấn đề nhỏ, không chiếm dụng quá nhiều thời gian của anh, thế nào?
- Có thể! - Lôi Khiếu Thiên cũng nhìn chằm chằm vào Địch Long. Nếu Ngân Nguyệt muốn tính sổ với Địch Long, anh đương nhiên không có lời nào để nói. Bây giờ Tâm Nhi còn chưa tỉnh lại, anh có thời gian chơi với bọn họ! Ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng đảo qua Địch Long phía đối diện, không nói, không sao hết, anh có biện pháp khiến anh ta phải mở miệng!
- Cám ơn!
- Không cần!
Lôi Khiếu Thiên xoay người đi về phía cửa chính, Hướng Diệp Lân trừng mắt với Ngân Nguyệt, lộ ra nét mặt khinh bỉ với Địch Long, cũng xoay người đuổi theo. Huống Ngân Dịch mặt đầy ý cười. Mặc dù bị Ngân Nguyệt phá rối, thế nhưng, hoàn hảo chính là Ngân Nguyệt từ trước đến nay không cùng mâm với Địch Long, không biết lần này lại vì chuyện gì. Đương nhiên rồi, mặc kệ điều gì khiến hai phe bọn họ bất hòa, đó cũng là chuyện của bọn họ, như lời Nguyệt đương gia nói, bọn họ chỉ cần xem cuộc vui thôi!
- Rút lui!
Chỉ một từ, những đặc công đeo kính được nghiêm chỉnh huấn luyện phía sau cũng xoay người đuổi theo. Lúc này Huống Ngân Dịch mới có chút hậu tri hậu giác, 囧囧 nghĩ đến vừa rồi, tất cả đều là đặc công a, vậy mà cứ khoe khoang ra như thế, tràng diện này, thật đúng là không phải 囧 a!
Hướng Diệp Lân khinh bỉ con hàng này.
- Vậy có gì mà 囧? Lần nọ khi bọn họ cùng đại ca ra ngoài không phải cũng với trận hình lớn vậy sao?
Huống Ngân Dịch vuốt mũi, có chút chột dạ.
- Được rồi, quả thực không có gì mà 囧!
Lôi Khiếu Thiên cắt đứt cuộc đối thoại buồn chán của bọn họ.
- Chuyện điều tra thế nào rồi?
Hướng Diệp Lân thu liễm tâm tư vui đùa.
- Xuất thân của Tần Chính rất sạch sẽ. Hắn ta có huyết thống của bảy nước, từ nhỏ lớn lên ở một vùng nông thông của Trung Quốc. Khi hắn mười lăm tuổi thì đi theo Luo Bunol, rất hợp với Karl Bunol, là người mà Karl Bunol tin cẩn duy nhất!
- Huyết thống bảy nước? Không phải chứ, thế mà hắn còn trưởng thành như thế sao? - Huống Ngân Dịch cực kỳ kinh ngạc, Lôi Khiếu Thiên nhíu mày. Đúng vậy, bản thân có huyết thống bảy nước mà lớn lên thật bình thường, vậy không phải quá quái dị hay sao!
- Bảo A Nhị tiếp tục điều tra!
Hướng Diệp Lân gật đầu. Mặc dù anh nghĩ đại ca khẩn trương thái quá với người này, thế nhưng, đại ca nói anh không có lý nào không nghe. Mà sự thực cũng chứng minh, đại ca anh vĩnh viễn đúng, cũng may là anh điều tra thêm về Tần Chính, bằng không, Ngục Thiên Minh thiếu chút nữa bị anh hại!
- Đại ca, Tần Chính có chỗ nào không đúng sao? - Huống Ngân Dịch thừa dịp Hướng Diệp Lân liên hệ với A Nhị hỏi.
- Hắn ta quá mức bình thường, hoàn toàn có thể bỏ qua, thế nhưng, ánh mắt của hắn lại khác! - Ánh mắt hắn vô cùng sắc bén không giống như là người chưa thấy qua sóng gió, hắn ta cũng là người từng đi ra trong biển lửa, ánh mắt ấy quá mức quen thuộc, phảng phất như phát ra từ trên người mình!
Huống Ngân Dịch gật đầu, anh chưa gặp Tần Chính, chỉ là A Diệp đang điều tra hắn nên có xem qua về hắn mới có chút ngạc nhiên hỏi!
- Đại ca, A Lương và Kỳ đang theo vào chuyện Karl Bunol, anh hai hỏi đại ca khi nào về Lôi gia!…
Lôi Khiếu Thiên dừng chân lại đúng 5s.
- Bảo cậu ta xử lý!
Huống Ngân Dịch cười trộm.
- Anh hai nói không xử lý nổi!
- Không được cũng phải được! - Mặt Lôi Khiếu Thiên lạnh xuống, bây giờ anh không có hơi đâu quan tâm tới chuyện Lôi gia!
Huống Ngân Dịch gật đầu, quay lại báo cáo với Lôi Trảm Thiên. Đại ca thích nhất là ngược anh hai, ai, thực sự là số khổ, nghĩ lại Huống với Thiếu cũng vừa từ Hắc Lao đi ra, nhưng, cũng chưa thấy thảm như Lôi Trảm Thiên a!
Hướng Diệp Lân chen đến bên cạnh.
- Có chuyện gì mà cười như mèo tinh thế?
- Anh hai lại sắp bị hành hạ rồi! - Huống Ngân Dịch đi theo Lôi Khiếu Thiên hơn sáu năm, trả lời Hướng Diệp Lân!
- Uầy, đại ca có ham mê ấy ư! - Không có gì thoải mái hơn người trong nhà!
Huống Ngân Dịch gật đầu tán thành.
- Đúng vậy! - Nghĩ lại thì anh với Kiệt