
lại cất giấu bi thương vô tận...
Lưu Chức Vân cười cười, “Hiện tại, biểu ca dễ dàng yêu ngươi chưa đến vài lần
gặp mặt, ta ở bên người hắn chờ đợi mấy năm nay, hắn lại hoàn toàn không để ở
trong lòng...”
Nàng nói xong, từ cười khẽ chuyển thành cười lớn, cười đến nước mắt đều chảy ra.
Một lúc lâu, nàng mới lại nói, “Rốt cuộc ta kém ngươi ở chỗ nào?”
“Chức Vân...” Lưu Tĩnh Minh rơi lệ đầy mặt, vì Lưu Chức Vân đau lòng không
thôi. Muội muội nhỏ hơn nàng hai tuổi, cũng ngây thơ hồn nhiên, hoạt bát không
biết sầu lo, thế nhưng lại bởi vì mình mà có nhiều thống khổ như vậy... Nàng
chỉ nghe nàng nói đã cảm thấy lòng chua xót.
Lưu Chức Vân từ từ ngồi xổm xuống, nhìn Lưu Tĩnh Minh khóc, “Tỷ tỷ, ngươi nói
cho ta biết, ta nên làm gì bây giờ? Giết ngươi, hay là tự giết ta? Cái nào mới
để cho ta thoát khỏi những đau khổ này?”
Trải qua nhiều năm, nàng mới lần nữa gọi tiếng tỷ tỷ này... Ánh mắt của nàng đỏ
lên, nhưng ngay cả một giọt nước mắt cũng không chảy ra được.
Lưu Tĩnh Minh miễn cưỡng bò dậy ngồi trước người nàng, đưa hai tay ôm lấy gương
mặt hiện đầy bi ai của Lưu Chức Vân.
Nàng ôm vai của nàng, tay vỗ về gáy nàng, mặt tựa vào bên gáy nàng, khóc lớn
nói, “Thực xin lỗi... Thực xin lỗi, Chức Vân, ta không biết... Cho tới bây giờ
ta cũng không biết, ta mang cho ngươi nhiều đau khổ như vậy, thực xin lỗi...”
Lưu Chức Vân cũng không có phản kháng, mặc cho Lưu Tĩnh Minh ôm nàng khóc, tựa
như một con búp bê xinh đẹp, không hề có sinh khí.
Nàng mặt không chút thay đổi nghe lời day dứt của Lưu Tĩnh Minh, nghe Lưu Tĩnh
Minh không hề ngừng khóc.
Không biết qua bao lâu, quần áo trên vai nàng bị nước mắt Lưu Tĩnh Minh thấm
ướt, nàng rõ ràng cảm nhận thân thể mềm mại ấm áp trước người tỏa ra hơi ấm,
xuyên thấu thân thể hai người đang dán chặt lấy nhau.
Dần dần, vẻ lạnh băng trên khuôn mặt nàng từ từ biền mất, trong mắt dâng lên lệ
quang trong suốt, cánh môi cong cong cũng không còn mím chặt nữa.
Lưu Chức Vân nhịn không được gào thét, ôm thật chặt lấy Lưu Tĩnh Minh, ở trong
ngực nàng gào khóc lớn như một đứa bé, dường như muốn đem tất cả ủy khuất trong
lòng phát tiết ra ngoài.
Lúc này, Ứng Vanh hoả tốc đến, bất ngờ phá cửa vào, căn phòng chứa củi yếu ớt
tựa như giấy không chịu nổi, bị hắn đạp ra rồi đổ xuống.
Ứng Vanh vội chạy vọt vào phòng chứa củi, vốn cho rằng sẽ thấy Lưu Tĩnh Minh bị
làm nhục tra tấn, không nghĩ tới đập vào mắt, là cảnh hai tỷ muội ôm nhau khóc
lớn.
Toàn thân vận sức chờ phát nhưng nhất thời không có chỗ phát tiết, suýt nữa hắn
bị chính nội lực của mình gây thương tích, may mắn hắn thu lại được nội lực, âm
thầm vận khí thả lỏng cơ thể căng thẳng, trở lại bình thường.
Ứng Vanh chỉ có thể ngây ngô đứng một bên, nhìn tỷ muội Lưu Tĩnh Minh khóc khàn
cả giọng, hoàn toàn không có đất dụng võ. Ngay cả Linh Đan cùng huynh đệ Mạc
gia ngay sau đó đuổi tới cũng không hiểu màn kịch đang diễn ra trước mắt.
Ách... Bọn họ không phải tới cứu người sao?
Ứng Vanh ôm Lưu Tĩnh Minh, nhấc chân lên đá văng cửa gỗ nặng nề có khắc Tường
Long du vân, tiêu sái đi tới tầm điện hoa mỹ.
Hắn chờ Lưu Tĩnh Minh khóc đủ, cương quyết bắt nàng ăn ít cháo uống nhân sâm,
xác định cơ thể không còn gì đáng ngại, tạm thời buông tha đám người Lưu Chức
Vân, không quan tâm Lưu Tĩnh Minh phản đối, ôm lấy nàng, đi ra ngoài.
Vừa ép Lưu Tĩnh Minh ăn, hắn vừa muốn Linh Đan đem tất cả mọi chuyện nói cho rõ
ràng ── nghe xong, hắn cố nén tức giận, chờ hắn dàn xếp tốt cho Lưu Tĩnh Minh
xong, sẽ trở lại trừng trị đám người làm nàng bị thương.
Dọc theo đường đi hắn cũng không để ý tới câu hỏi của Lưu Tĩnh Minh, mang theo
nàng phi lên cao, nhanh như gió đi về một phía.
Lưu Tĩnh Minh bị hắn ôm, gió đêm thổi mạnh, làm nàng mắt cũng không mở ra được,
đừng nói là nhìn xem hắn mang nàng đi nơi nào.
Đến khi hắn đá cửa phát ra tiếng vang lớn, mới làm nàng cả kinh mở mắt ra.
Nàng còn chưa kịp thấy rõ là đến nơi nào, liền bị một nam thanh sang sảng mang
theo hài hước hấp dẫn chú ý.
“Cửa của ta thế nào lại làm phiền Tiểu vương gia nữa rồi?”
Lưu Tĩnh Minh theo tiếng nói nhìn về phía trước, giường gấm lớn được che phủ
bởi màn che và bình phong óng ánh vàng, xuyên tấm màn nửa che nửa hở, nàng thấy
rõ một nam một nữ nằm ở trên giường, thanh âm sang sảng kia, là do nam tử kia
phát ra.
Khi nàng cảm thấy được nam tử kia không mặc y phục thì liền vội vàng quay mặt
lại, vùi vào trong ngực Ứng Vanh, không dám nhìn lâu.
Người nọ nói tiếp, “Ngươi xem, ngươi thô lỗ làm tiểu mỹ nhân của trẫm sợ hãi.”
Ứng Vanh tức giận nhìn đường huynh vẫn còn khua môi múa mép, lên tiếng hưởng
ứng, “Nàng bị ngươi làm mệt chết, không liên quan đến ta.”
“Chậc chậc chậc, Tiểu vương gia chúng ta tính khí khá lớn đây.” Ứng Hạo nhìn ra
được Ứng Vanh đến là có chuyện.
“Ngu phi, nàng lui xuống trước đi!” Hắn đuổi phi tử bên thân đi, mới đứng dậy
mặc y phục.
Hắn không ngại cho người ta nhìn thấy, bất quá chỉ sợ tiểu tử chết tiệt Ứng
Vanh kia sẽ để ý, cho nên hắn vẫn ngoan ngoãn mặc y phục lên.
Ứng Hạo vẫy lui thái giám cung nữ được Ứng Va