
nh đưa tới, xoay người đi tới
giường ấm mềm mại, không ngờ nhìn thấy đã Ứng Vanh sớm ngồi ngay ngắn ở đó.
“Ngươi thật đúng là không khách khí... Nói đi! Nửa đêm lôi trẫm từ trong chăn
ấm ra, rốt cuộc có chuyện gì?” Hắn thoải mái ngồi trên giường ấm, dựa vào đệm,
ung dung hỏi.
Ứng Vanh nghe Ứng Hạo tự xưng trẫm, ôm chặt Lưu Tĩnh Minh không cho giãy giụa
muốn xuống đất, “Để cho ngươi gặp nghĩa muội một chút!”
Nghe hắn nói xong, Ứng Hạo còn chưa không có tiếp lời, Lưu Tĩnh Minh ở trong
ngực hắn đã gây khó dễ, “Ngươi nói cái gì?”
“Đây là chuyện lần trước ta nói với nàng phải giải quyết ── thỉnh hoàng đế thu
nàng làm nghĩa muội, lấy thân phận công chúa gả cho ta.” Ứng Vanh vỗ về lưng
Lưu Tĩnh Minh.
“Trời ơi! Ngươi... Hoàng Thượng...” Nàng hoàn toàn không biết nên có phản ứng
gì. Nửa đêm hắn đánh thức Hoàng Thượng, đem phi tử người ta đuổi ra, mà hiện
tại nàng thậm chí còn không có phép tắc ngồi ở trên đùi hắn, còn chưa thỉnh an
hoàng thượng!
“Đừng sợ, tương lai hắn chẳng những muốn đem nàng là muội muội thương yêu, còn
muốn đem nàng làm đệ muội cưng chiều, cho nên... Tới đây, gọi hoàng huynh.” Ứng
Vanh giống như gia gia, nói thực nhẹ nhàng.
Lưu Tĩnh Minh hốt hoảng đưa mắt nhìn gương mặt Hoàng Thượng hiền hòa, nhưng
không dám y theo lời Ứng Vanh gọi người.
Chậc, kêu nàng đừng sợ? Hắn cho là nàng đến chợ kêu mua cây hành hay con gà
sao? Người nọ là Hoàng Thượng nha! Hắn cho là ai cũng có thể nhìn thấy hoàng
thượng ngày ngày sao?
Nàng không khỏi tức giận lấy tay bấm vào cánh tay Ứng Vanh.
Ứng Hạo cười to, “Muội muội, nàng đừng cấu hắn nữa, cấu nữa mặt hắn càng cười
nhiều hơn.”
Thì ra một động tác nhỏ vừa rồi của nàng cũng rơi vào trong mắt Ứng Hạo, hơn
nữa Ứng Vanh cố làm ra vẻ khoa trương, người không mù đương nhiên biết có
chuyện gì.
Tiếng cười Ứng Hạo khiến Lưu Tĩnh Minh càng thêm đỏ mặt.
“Tới gọi một tiếng hoàng huynh nghe đi! Hoàng muội của trẫm mảnh mai yếu ớt,
tựa như gió thổi sẽ bay, nào có đáng yêu như nàng... Mau gọi!” Ứng Hạo ôn hòa
thúc giục.
Hoàng đế tôn quý bỏ đi hình ảnh mà dụ dỗ nàng, nếu nàng không mở miệng, thì
thật không thức thời.
“Hoàng huynh.” Thanh âm nho nhỏ, Lưu Tĩnh Minh cúi đầu gọi một tiếng.
“Ngoan! Ngày mai trẫm sẽ chính thức sắc phong nàng là Hợp Trinh công chúa,
trước khi xuất giá nàng hãy đến ở trong cung đi!”
Ứng Hạo cười cười với Ứng Vanh, xem ra đường đệ lãng tử bất cần đời này của
hắn, thật sự sẽ vì Lưu Tĩnh Minh mà hồi tâm, không còn lưu luyến bụi hoa, khắp
nơi lưu tình nữa.
“Đa tạ hoàng huynh!” Ứng Vanh hiếm khi ở trước mặt Ứng Hạo mà bày ra thần sắc
nghiêm trang, vì hắn giúp một tay mà trong lòng cảm kích.
“Xin ngươi vứt cái bộ mặt ghê tởm đó xuống... Mặc dù thời gian dùng vãn thiện
(bữa tối)đã qua từ lâu không phun ra được, bất quá trẫm không muốn hôm nay ngay
cả tảo thiện (ăn sáng) cũng nuốt không trôi.”
Ứng Vanh chỉ cười, không có tiếp lời.
“Được rồi, náo loạn một buổi tối, các ngươi trước hãy ở trong cung nghỉ ngơi
một chút, có chuyện gì chờ trời sáng rồi hãy nói.” Ứng Hạo nói xong còn đánh
một cái ngáp thật to, tỏ vẻ hắn cũng rất mệt mỏi.
“Đi thôi!” Ứng Vanh kéo Lưu Tĩnh Minh, ôn nhu ôm nàng, đưa nàng ra phía cửa.
“Chờ một chút, ngươi thật sự là không lễ phép...” Lưu Tĩnh Minh nho nhỏ quở
trách, sau đó hướng Ứng Hạo phúc thân, “Hoàng huynh, Tĩnh Minh cáo lui trước.”
Nhìn hành động của nàng, Ứng Vanh không khỏi mở to mắt, bất quá cũng mặc kệ. Dù
sao chờ chung sống lâu dài, nàng sẽ hiểu được, đường huynh hoàng đế của hắn
không thích như này.
“Nghỉ ngơi thật tốt nha!” Ứng Hạo nháy mắt nhìn Ứng Vanh, ý muốn hắn kiềm chế
một chút, đừng làm cho Lưu Tĩnh Minh mệt quá.
Ứng Vanh không để ý tới Ứng Hạo nháy mắt ra hiệu, kéo Lưu Tĩnh Minh rời đi.
Kiểm tra trên người Lưu Tĩnh Minh, xác nhận vết thương trên người nàng đã hoàn
toàn khỏi hẳn, Ứng Vanh mới ôm vào trong lòng, an tâm nằm xuống.
“Sớm biết sẽ phát sinh chuyện này, lúc trước ta nên ép nàng chuyển đến căn nhà
ta đã chuẩn bị... Nàng cũng lạ, nếu nàng không phản đối, cũng sẽ không bị những
đau đớn da thịt này làm kinh sợ.” Hắn yêu thương hôn lên gò má nàng, “Cho nên
ta mới nói nàng là tiểu yêu tinh... Thật biết giày vò mình để cho ta khổ sở.”
“Ngươi trở về khi nào?” Nàng không nghĩ tới Linh Đan thật có thể tìm được hắn.
Nàng cho là hắn còn ở Đông Hải Thành cơ!
“Chuyện vừa xong xuôi, ta cũng vừa thúc ngựa trở về. Vừa mới tới cửa, liền nhìn
thấy nha đầu của nàng khóc thê thảm vô cùng, làm ta sợ đến tim đập không ngừng,
ngựa cũng chưa xuống, vội vàng chạy đi tìm nàng.”
Hắn bình tĩnh trả lời của nàng câu hỏi, ánh mắt đột nhiên chuyển u tối sắc bén,
khẩu khí lạnh lẽo, “Những người thương tổn nàng, ta muốn bọn chúng nếm thử
thống khổ gấp bội so với nàng!”
“Không!” Lưu Tĩnh Minh vội vàng ngăn cản hắn, “Ngươi không được thương tổn các
nàng...”
“Đó là báo ứng của bọn chúng! Sao nàng còn nói giúp cho chúng?” Hắn nheo mắt
lại, bất mãn ngăn cản của nàng, đem thân thể của nàng kéo xuống, để nàng nằm
sấp trên ngực hắn.
“Đại nương từ sau khi gả cho cha ta, chưa bao