XtGem Forum catalog
Mẫu Đơn Của Hắc Báo

Mẫu Đơn Của Hắc Báo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322131

Bình chọn: 7.00/10/213 lượt.

là mùi rượu, nghe thấy tiếng hắn tắm, nàng mới vờ như vừa

dậy.

Hắn uống rượu .

Vì thế trong nháy mắt, Mẫu Đơn có chút sợ hãi, hắn sẽ mạnh mẽ làm nàng tỉnh lại,

tiếp tục cùng nàng tranh chấp, hoặc mạnh hơn, lại một lần nữa bắt buộc

nàng đối mặt với dục vọng của mình, bắt buộc nàng thừa nhận, mình cũng

muốn hắn, muốn mình cùng hắn mãnh liệt.

Nhưng hắn không có làm như vậy.

Hắn chỉ đứng ở bên giường, yên lặng nhìn nàng, sau một lúc thật lâu, có lẽ khi ngoài cửa sổ tuyết bắt đầu rơi nhiều, hắn mới vươn tay.

Mẫu Đơn khẩn trương không dám nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng phải ngừng.

Nhưng Hắc

Trọng Minh không có lay động nàng, cũng không có gọi nàng, mà là nhẹ

nhàng, phải nói là dịu dàng, đem sợi tóc trên mặt nàng đẩy ra, vuốt đi

những giọt lệ còn sót lại trên mắt nàng.

Ngực nàng bỗng dưng căng thẳng.

Nàng có thể cảm giác được ngón tay ấm áp của hắn. Sau đó, hắn liền rút tay về.

Qua một hồi

căng thẳng, nàng nghe được tiếng hắn cởi quần áo, mới thả lỏng cơ thể,

rồi lại trở nên kiên cường. Nàng cũng không nhúc nhích, cho đến khi hắn

lên giường, chui vào bên trong chăn, sau đó đưa tay nhẹ nhàng ôm nàng

vào trong lồng ngực.

Tay chân hắn có chút lạnh, làm nàng bỗng nhiên run rẩy , hắn cũng không buông tay

ra, chỉ liên tục đưa tay, nhẹ nhàng vỗ về lưng của nàng, càng ôm nàng

thật chặt vào trong ngực.

Khuôn mặt Hắc Trọng Minh, chôn sâu ở hõm vai của nàng. Nàng hít một hơi dài, rõ ràng cảm nhận được hắn bởi vì chăn ấm áp hơn hẳn

Sau đó, hắn mở miệng.

“Anh không phải ông ta, em cũng không phải mẹ anh. . . . . .” Những lời nói đó, rất nhỏ, khàn khàn, rất kiên định, ở bên tai nàng nhỏ giọng lẩm bẩm. Cả người đều là mùi rượu, nhưng nàng lại cảm thấy được, hắn

đau thương muốn khóc.

“Anh vĩnh viễn, vĩnh viễn, cũng sẽ không giống ông ta. . . . . .” Ngực Mẫu Đơn co rút ttừng trận đau đớn. Nếu hắn không có uống rượu, nếu hắn

biết, thật ra nàng còn tỉnh , hắn tuyệt đối không bao giờ đem những lời

này nói ra miệng. Nàng rất rõ ràng, ông ấy mà Hắc Trọng Minh nói là

người nào. Nàng tận mắt thấy cuốn nhật kí kia, cho nên cũng biết những

lời lúc trước mình thốt ra là lên án không công bình cỡ nào.

Hắn không giống cha của hắn.

Lời giải thích, trong nháy mắt, dường như bật thốt lên.

Mẫu Đơn dùng hết sức lực, mới có thể tiếp tục từ từ nhắm hai mắt, làm bộ ngủ say, không cho nước mắt tràn mi.

Đêm nay, thật quá sức chịu đựng.

Gió lạnh ở ngoài cửa sổ gào thét, một đêm không bình yên.

Hắn và nàng, gắt gao ôm nhau, ở trong chăn ấm áp kia, làm như trong trời đất chỉ còn có nơi này.

Chim hoàng yến xinh đẹp trong chiếc lồng bạc tinh xảo, cất lên tiếng hót thánh thót.

Trời mùa

đông giá lạnh khó có được ánh mặt trời, bọn người hầu thừa dịp này,

nhanh chóng mở cửa sổ sát đất ra, để cho ánh mặt trời ấm áp hiếm hoi của mùa đông xua tan giá lạnh trong phòng.

Đây là một

tòa kiến trúc kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây, ở Thượng Hải được

coi là toàn kiến trúc cổ điển được bảo quản hoàn thiện bậc nhất. Cho dù

là kiến trúc sư của Trung Quốc hay nước ngoài đều gọi nơi này là tòa

biệt thự, là tác phẩm nghệ thuật quý giá hơn cả kim cương.

Phía bên

trái của tòa nhà là một mảnh rừng cây cổ thụ um tùm, làm cho đình viện

bao trùm trong bóng mát, mà đối diện với cảnh đẹp này chính là phòng ngủ của chủ nhân.

Bên trong

phòng ngủ trang trí theo lối cổ kính, khắp nơi đều là các tác phẩm được

gọt giũa điêu khắc tinh xảo, là những vật dụng mà chỉ có những quý tộc

tiền triều mới có thể sử dụng. Cửa sổ tuy làm bằng thủy tinh, nhưng trên tay cầm của song cửa sổ cũng được chạm trổ, trông chúng rất chân thật

nhưng cũng rất xinh đẹp.

Dưới ánh mặt trời ấm áp của mùa đông, Kim Ngọc Tú ngồi trên chiếc ghế mềm mại gần

giường, mặc chiếc áo len cài khuy cùng một chiếc váy dài thêu, không quá xinh đẹp giống như khi đi ra ngoài, màu sắc của chiếc váy xanh nhạt này rất đơn giản, chỉ thêu vài đóa hoa bình thường.

Nàng đang nghiêng đầu, dùng một con dao nhỏ có khảm châu báu, cẩn thận gọt vỏ và cắt nhỏ quả táo.

Ở trên

giường lớn, có một người đàn ông khôi ngô tuấn tú nhưng gầy yếu. Ở sau

lưng hắn có lót một cái gối mềm, nửa ngồi nửa nằm ở trên giường, cặp mắt đen nhìn chăm chú vào Kim Ngọc Tú, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng.

“Tại sao lại vui vẻ như vậy?” Giang Thành hỏi.

Kim Ngọc Tú ngước mắt lên, khẽ trừng mắt, đôi môi mềm mại đỏ mọng nhếch lên, càng ẩn chứa ý cười càng sâu.

“Bởi vì em vừa nhận được một tin tức tốt.” Nàng vui sướng tuyên bố.

“Tin tức gì?” Nàng nghiêng đầu, xinh đẹp như một cô gái.

“Bí mật.”

“Ngay cả anh cũng không được biết sao?” Giang Thành hỏi.

“Ừm, không được.” Nàng cười đến ngọt ngào.

“Còn chưa thể nói được.” Nàng vừa nói vừa tiếp tục gọt vỏ táo, trái táo đã nhanh chóng được gọt hết vỏ.

“Cẩn thận một chút, đừng để tay mình bị thương.” Giang Thành lo lắng nhìn vào con dao nhỏ sắc bén hết lần này đến lần khác

được nàng đẩy qua đẩy lại, nhanh chóng mạo hiểm giữ bàn tay nhỏ bé của

nàng lại.

Khi còn nhỏ, mọi người sợ nàng té ngã nên đã luôn ôm nàng ở trong ngực, luôn luôn

được mọi người yêu qu