
ại mà không có chỗ để lùi, liền rơi xuống ngực cô (ở đây là nước và xà phòng nhé).
Được rồi, cái này không cần nói lạnh, chỉ kém chút cô sẽ thành hơi nước.
Mặc kệ cô kháng nghị như thế nào, gã vẫn kiên trì thay cô xoa xà phòng, động tác tuy gã cam đoan sẽ dịu dàng,
chờ khi nước ấm lên, nếu gã còn vẫn cầm lấy cô, cô đã sớm nhũn xuống
chân gã.
Gã không chỉ dịu dàng giúp cô gội sạch
đầu, sau gã còn xả nước ấm, khiến cô vô lực phản kháng tắm nước ấm, từ
đầu tới cuối, gã thật sự không làm cô đau, thậm chí cũng không khiêu
khích cô.
Gã đàn ông này coi cô như công chúa mà
hầu hạ, thay cô lau khô thân mình, lau khô tóc dài, đem cô đầu óc choáng váng một lần nữa ôm về giường, còn rót một chén sữa ấm cho cô uống.
Gã tận mắt thấy cô uống xong, mới cúi người xuống cho cô một nụ hôn.
“Ngủ ngon.” Gã mỉm cười, dùng đầu lưỡi liếm đi chút sữa còn sót lại trên miệng cô, mới vừa lòng xoay người rời đi.
Cô chỉ ngây ngốc nhìn theo bóng dáng gã, cho đến khi gã biến mất ở cửa phòng, cho đến khi nghe thấy tiếng động ở cửa lớn, lại nghe thấy tiếng động của gã ở dưới lầu mơ hồ truyền đến,
cô vẫn sững sờ như cũ.
Ngoài cửa sổ, trăng đã lên cao.
Cây dừa trong bóng đêm lay động theo gió.
Sóng triều nơi xa từng đợt đừng đợt chạm nhẹ vào bờ biển.
Sau một lúc lâu, cô đỏ mặt thật nhanh
dùng chăn trùm đầu, đem mặt vùi trong chăn, tim đập thật nhanh, trong
đầu đều là tên dưới lầu kia, cái tên sắc lang kia, cái gã đàn ông kia…
Ngày hôm sau, cô mới phát hiện, đây lần
đầu tiên sau khi gặp chuyện không may, cô có thể ngủ sâu như thế, thoải
mái như thế, hơn nữa còn là mộng đẹp.
Edit: Tiểu Ngạn
Sự việc vượt ngoài sự khống chế của cô.
Cô hoàn toàn không biết vì sao lại thành ra như vậy, nhưng tất cả đều không khống chế được, cuộc sống của cô
giống như một chiếc xe chạy tốc độ cao bất kỳ lúc nào không khống chế
được sẽ chệch đường ray bay tới giữa không trung rồi rơi xuống tận đáy.
Hỏng bét là cô tuyệt đối không muốn đi sửa chữa khống chế nó.
Anh ta giống như viên kẹo sôcôla gây
nghiện, sau khi ăn qua một lần, lại muốn ăn một lần nữa, một miếng lại
một miếng, khiến cho cô muốn ngừng cũng không dừng lại được, thái độ của anh ta nóng bỏng như lửa cháy được tiếp thêm dầu, hai người bọn họ
giống như củi đốt gặp lửa cháy, mỗi lần gặp gỡ càng không thể cứu vãn
được.
Tay của gã giống như không thể rời khỏi người cô, bản thân cô cũng không kém là bao.
Gã nói với cô tất cả những mơ mộng mà gã nghĩ đến, hơn nữa tìm được cơ hội sẽ thực hiện ngay, hại cô mỗi lần
nhìn thấy gã đều mặt đỏ tim đập nhanh, không nhịn được mà suy nghĩ miên
man.
Tất cả dường như đều rất hoàn hảo, cô có tiền, có xe, có nhà ở, còn có một đứa bé ngoan ngoãn, cùng một người
đàn ông đối với cô cũng rất nhiệt tình, người đàn ông kia thích cô, gã
cùng cô còn có thể tính toán có một cuộc sống tốt đẹp.
Hai tuần lễ này gần như là hoản hảo, hoàn hảo tới mức không thể khống chế được.
Cô biết bản thân mình không nên tiếp tục như vậy, cô biết mình không nên đối với thân thể của gã mê muội như
vậy, biết mình không nên tham luyến ảo giác về cuộc sống tốt đẹp này,
bởi vì tất cả đều có thể trong một giây nhất định phải vứt bỏ, nhưng cô
không có cách nào dừng lại.
Có lẽ… chỉ là có lẽ… Những người đó đã sớm quên cô, đã sớm buông tha việc tìm cô…
“Đã đến, chính là nơi này.”
Cô hoàn hồn lại, mới phát hiện xe đã
dừng ở một nhà ăn gần biển, Cảnh Dã xuống xe, vươn tay khoa trương,
hướng về phía cô nhếch miệng cười, bày ra bộ dáng vẫy tay, “Leng keng,
chào mừng quý khách.” (Gốc là câu: Hoan nghênh đến chơi, mình thấy không hợp lý lắm nên đổi lại thôi)
“Ngốc nghếch.” Tiểu Lam thấy thế nhìn một cái tỏ vẻ xem thường, tức giận nhảy xuống xe.
Hiểu Dạ nhịn không được bật cười, khi cô vừa vước xuống xe, nhìn thấy rõ nhà ăn bằng gỗ cũ nát kia, không khỏi
có chút ngây người.
Nhà hàng ăn này chính là chỉ dùng gỗ để
xây dựng, như của những thế kỷ trước đây, trải qua dầm mưa dãi nắng, hơn nữa gió biển bào mòn rất mạnh, bên ngoài nhà hàng vẫn đang sửa chữa đã
sớm có nhiều chỗ loang lổ, chỉ duy nhất có một chỗ có vẻ nhìn còn mới,
phía trên cửa còn có biển hiệu khắc gỗ thật lớn, trên đó khắc bốn chữ
tất nhiên là tên quán của bọn họ “Quán bia Lam Sắc”.
Trời ạ, cô biết nơi này, nơi này trước khi cô đi đã có rồi!
“Ba chị em gái bị nguyền rủa.” Cô ngây ngốc nói ra.
“Gì cơ?” Gã không có nghe rõ ràng lời cô nói, quay đầu nhướng mày hỏi.
Nhìn Cảnh Dã phía trước bộ dáng rất vui
vẻ, Hiểu Dạ hoài nghi gã sẽ không biết lịch sử nơi này, không muốn tạt
nước lạnh vào gã, cô khẽ cười, “Không có gì.”
Cảnh Dã không có nghi ngờ cô, tâm tình
khoái trá dẫn đầu đi về phía nhà hàng, Tiểu Lam lẩm bẩm đuổi kịp, không
chút ngại nhà ăn này vừa nát vừa cũ.
Một lớn một nhỏ cãi nhau tiến lên phía
trước, Hiểu Dạ theo sau, trước khi vào cửa, vẫn không nhịn được đánh giá bốn phía nhà hàng.
Khu vực này, có ba nhà hàng, mà nhà hàng của gã lại ở chính giữa. Địa điểm chỗ này tương đối tốt, bởi vì vị trí ở ngay gần bờ biển, cho nhìn tầm nhìn phong cảnh cũng rất tốt, hơn nữa
lại ở nội thàn