
ầu năm, nghe nói
tám lầu nhà trọ lại có một chuyện vui, lúc này là mãnh nam tiên sinh ở
lầu sáu, ách, không phải, là Quan tiên sinh ở tại lầu sáu, mà cô dâu là
Tỉnh Vu Hi tiểu thư ở tại lầu tám.
Lại là ở tại lầu tám?!
Thực thần kỳ đúng hay không?
Nghe nói các tiểu thư khác,trước khi gả cho các tiên sinh ở lầu hai,lầu bảy,lầu năm, nguyên bản cũng đều ở tại
lầu tám, hiện tại ngay cả lầu sáu tiên sinh cũng muốn cưới một tiểu thư ở tại lầu tám, này thật sự làm cho người ta không thể không hoài nghi lầu tám kia có phải hay không được Nguyệt Lão ưu ái? Bằng không, vì sao mỗi một tiểu thư chưa kết hôn đến ở đó, không đến một năm sau liền lập tức
hồng loan tinh động?
Phải, thật sự là một gian thần bí tại nhà trọ tám lầu thần kỳ.
Hôn lễ của Tỉnh Vu Hi cùng Quan Hàm Tư
đã định tại tháng mười hai, cách thời điểm hiện tại cũng chỉ có nửa
tháng thôi, cho nên mọi người đều bề bộn nhiều việc.
Đúng vậy, chính là mọi người. Bởi vì
Tỉnh Vu Hi trong nhà đã mất trưởng bối, chị gái lại mơ hồ, cô đối kết
hôn không hề có kinh nghiệm, cho nên hết thảy tục lệ đành phải dựa vào
mọi người hỗ trợ. Bất quá cho dù có mọi người hỗ trợ, cô vẫn cảm thấy
chính mình sắp mệt chết.
Đi vào thang máy, cô vốn định tới lầu
sáu trước, nhưng lại sợ sẽ giống với ba ngày trước, vì quá mệt mỏi nên ở lại trong nhà Quan Hàm Tư, không có khí lực trở về lầu tám, cho nên hôm nay, cô quyết định trước tiên vẫn về lầu tám thì tốt hơn, miễn cho chị
vừa thấy cô đã mở miệng chế nhạo “Đã lâu không thấy”.
Cửa thang máy mở ra, Tỉnh Vu Hi đi ra
khỏi thang máy đang chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, lại nghe thấy phía
trong phòng truyền đến thanh âm Lâm Tuyết Nhan.
“Giấy không gói được lửa, em cho là chuyện này có thể giấu Vu Hi bao lâu?”
Cô kỳ thật không muốn nghe lén, nhưng
những lời này của chị Tuyết Nhan làm cho cô nhịn không được muốn yên
lặng nghe. Các chị có chuyện gì gạt cô sao?
“Có thể giấu bao lâu liền giấu bấy lâu, ít nhất cũng muốn chờ đến sau khi Vu Hi kết hôn xong mới nói sau.”
Thanh âm chị nghe qua có chút suy yếu,
như là vừa mới khóc. Chị cô làm sao vậy? Chuyện gì muốn giấu đến khi cô
kết hôn xong mới nói với cô được? Cô nhịn không được ở trong lòng đoán.
“Bụng của em đã lộ, sau này còn càng ngày càng lớn thêm, em thật sự nghĩ sẽ giấu được Vu Hi sao?”
Tỉnh Vu Hi cả người cứng đờ, trong đầu đột nhiên trống rỗng.
Các chị đang nói cái gì? Cái gì kêu
bụng đã lộ, sau này còn càng ngày càng lớn thêm? Đây là ý tứ gì, các chị rốt cuộc đang nói cái gì?
“Vì chuyện kết hôn, Vu Hi đã đủ choáng váng đầu óc, nó sẽ không chú ý tới.” Tỉnh Vu Hiểu tự mình an ủi.
Lâm Tuyết Nhan nhíu mày nhìn Tỉnh Vu
Hiểu, cũng không cảm thấy nên tiếp tục như vậy, hơn nữa còn có một
chuyện làm cho cô tương đương để ý, chính là phụ thân của đứa nhỏ trong
bụng Vu Hiểu rốt cuộc là ai?
“Vu Hiểu, em có thể nói cho chị biết
đứa nhỏ trong bụng em rốt cuộc là của ai sao?” cô thập phần cẩn thận
nhìn Tỉnh Vu Hiểu hỏi: “Sẽ không phải là Quan Hàm Tư đi?”
Ba!
Ngoài cửa lớn đột nhiên vang lên thanh
âm chìa khóa rơi xuống đất, làm cho trong phòng Lâm Tuyết Nhan cùng Tỉnh Vu Hiểu nháy mắt tái nhợt mặt, hai người không hẹn mà cùng từ sô pha
nhảy dựng lên, hoả tốc vọt tới trước cửa chính.
Ngoài cửa không có ai, chỉ có một chùm chìa khóa của Tỉnh Vu Hi, mà trên bảng hiển thị,thang máy một tầng,lại một tầng đi xuống.
Tỉnh Vu Hiểu hoa mắt một trận, cả người không khỏi kịch liệt lay động một chút.
“Vu Hiểu!” Lâm Tuyết Nhan vội vàng đỡ lấy cô.
“Là Vu Hi!” Tỉnh Vu Hiểu bắt lấy cánh
tay của Lâm Tuyết Nhan, mặt không có chút máu, vẻ mặt kích động kêu lên, “Làm sao bây giờ, Vu Hi nhất định là hiểu lầm, làm sao bây giờ? Ô……” cô bối rối khóc lên.
“Em trước đừng hoảng hốt, chị đi tìm cô ấy, em vào gọi điện thoại cho Quan Hàm Tư, nói cho hắn chuyện này.” Lâm Tuyết Nhan quyết định thật nhanh, lập tức chạy về phía cầu thang, nháy
mắt liền biến mất.
Sự tình như thế nào lại biến thành như vậy?
Người trong tám lầu nhà trọ có thể huy
động đều huy động, mọi người phân công nhau tìm Tỉnh Vu Hi, nhưng mà mờ
mịt biển người, bọn họ tìm kiếm một người không chỉ là mò kim đáy bể, mà là căn bản là không có khả năng.
“Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên đi về đợi chút xem đi, có lẽ Vu Hi chính mình sẽ tự trở về.” Khương Khắc đề nghị.
“Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Khuê Thú Chi gật đầu tán thành.
“Chờ cô ấy tỉnh táo lại nhất định sẽ
trở về, dù sao người nhà của cô ấy, người yêu cùng bạn bè đều ở đây.”
Tiêu Tư Lindsey bổ sung nói.
“Nhưng nếu cô ấy thật sự hiểu lầm đứa
nhỏ trong bụng Vu Hiểu là Quan……” Khuê Thú Chi liếc mắt nhìn về phía
Quan Hàm Tư thủy chung trầm mặc không nói, không tiếp tục nói nữa.
“Tôi biết cô ấy không phải là một người trốn tránh sự thật.” Khương Khắc nói.
“Cho cô ấy một chút thời gian, cô ấy nhất định sẽ trở về.” Tiêu Tư- Lindsey đưa tay vỗ vỗ bả vai Quan Hàm Tư, an ủi hắn.
Hắn không có lời nào để nói, chỉ có thể nhẹ gật đầu, sau đó cùng mọi người trở về tám lầu nhà trọ.
“Có tìm được người sao?” vừa thấy các
nam nhân trở lại, Lưu Dư lập tức nghênh hướng lão