
ung tung thì tốt hơn.”
“Chị Vu Hàn!”
“Huống hồ,” Vu Hàn ngừng lại một chút
mới tiếp tục nói: “Cho dù chị hiện tại nói cho em người bọn chị đoán là
ai, em cũng không có khả năng tìm được hắn.”
“Có ý tứ gì?”
“Người kia đã rời đi.” mở miệng nói những lời này là Quan Hàm Tư.
“Quan Hàm Tư, cậu có biết?” Vu Hàn vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn than nhẹ một hơi, sau đó gật gật
đầu. “Tôi biết Vu Hiểu trước kia dường như từng cùng Viên Diệp ở tại lầu ba kết giao, nhưng là…”
“Viên Diệp? Ai là Viên Diệp?” Tỉnh Vu Hi nóng vội ngắt lời hắn.
“Lúc trước từng ở tại lầu ba.” Khúc Thiến thay hắn giải thích.
“Lúc trước từng?” Vu Hi lập tức chuyển hướng cô.
“Trên thực tế Viên Diệp là bạn của Tần
tiên sinh đã thuê lầu ba ở chỗ chị, hắn từ Mỹ tới, bất quá hiện tại đã
trở về Mỹ rồi.” Lưu Dư nói.
“Trở về Mỹ rồi? Tên hỗn đản đó cùng chị em kết giao, hại chị em mang thai, sau đó lại chính mình trở về Mỹ
rồi?” Tỉnh Vu Hi khó có thể tin gầm nhẹ.
“Bây giờ còn không thể xác định đứa nhỏ trong bụng Vu Hiểu chính là của Viên Diệp.” Vu Hàn công chính bình luận.
“Chị em không chỉ có cá tính đơn thuần, cuộc sống giao hữu lại đơn thuần đến quả thực có thể dùng hai chữ nhàm
chán để hình dung, nếu mọi người có người cho rằng tên hỗn đản đó cùng
chị em kết giao, như vậy đứa nhỏ trong bụng chị ấy liền nhất định là của tên hỗn đản đó.” cô nghiến răng nghiến lợi, lòng đầy căm phẫn nói.
Nghe cô nói như vậy, đoàn người nhất thời á khẩu không trả lời được, bởi vì mọi người đều biết cô nói là sự thật.
“Tóm lại, Vu Hi, cô cùng Quan trước tới bệnh viện nhìn Vu Hiểu, để cho cô ấy yên tâm. Về phần kế tiếp nếu Vu
Hiểu nguyện ý, tôi sẽ phụ trách đến Mỹ đem họ Viên kia tóm trở về.” Khuê Thú Chi đột nhiên mở miệng, “Đương nhiên, nếu cô muốn giáo huấn tên kia một chút! Tôi cũng có thể giúp cô.”
“Anh Khuê , lời này là anh nói nha.”
Tỉnh Vu Hi vẻ mặt thật sự. Mặc kệ chị cô tính làm như thế nào, cô nhất
định phải làm cho cái tên hỗn đản bội tình bạc nghĩa đáng chết kia chịu
sự trừng phạt.
“Đi thôi.” Quan Hàm Tư giúp đỡ cô.
Cô đối hắn gật gật đầu, hai người đi ra khỏi cửa, tới bệnh viện.Tỉnh Vu Hiểu tình huống ổn định, cho nên sau khi được bác sỹ cho phép, Quan Hàm Tư liền lái xe đưa các cô về nhà.
Quan Hàm Tư phụ trách lái xe, Lâm Tuyết Nhan ngồi ở phía trước, Tỉnh Vu Hi cùng chị gái ngồi phía sau, nhưng
hai chị em lại đều trầm mặc không nói.
Quan Hàm Tư nhìn hai chị em cô từ kính
chiếu hậu,thở dài một cái, mở miệng đối bên cạnh Lâm Tuyết Nhan nói lời
cảm tạ, “Cám ơn chị.”
Lâm Tuyết Nhan chỉ nhẹ gật đầu, nhịn không được cũng nhìn tình trạng phía sau qua kính chiếu hậu.
“Vu Hi, tuy rằng bác sỹ đồng ý cho Vu
Hiểu xuất viện, nhưng với tình trạng của cô ấy hiện tại mà nói, tối
trọng yếu là phải bảo trì tâm tình vững vàng, tuyệt đối không thể để bị
kích thích gì, em phải nhớ rõ ràng điểm này nha.” cô uyển chuyển khuyên
Tỉnh Vu Hi.
Quan Hàm Tư nghe vậy, nhịn không được đối cô khinh chọn hạ mi.
Lâm Tuyết Nhan mỉm cười bộ dáng cậu biết, tôi biết.
“Tâm tình tốt hay không đối với phụ nữ
có thai mà nói là rất trọng yếu, nó không chỉ có quan hệ đến sự khỏe
mạnh của người phụ nữ, cũng quan hệ đến sự trưởng thành của thai nhi
trong bụng, Vu Hiểu, em cũng phải nhớ kỹ điểm này nha.” cô còn nói thêm.
Quan Hàm Tư lúc này ngay cả khóe miệng đều dương lên.
“Cám ơn.” hắn lại đối cô nói, chính là lúc này lại chỉ dùng ánh mắt,không tiếng động truyền đạt.
“Chị Tuyết Nhan,” Tỉnh Vu Hi đột nhiên
mở miệng, “Chị không cần lo lắng, so với chị,em còn hiểu rõ chị em hơn,
cho dù hai chúng em cái gì cũng đều chưa nói, nhưng xem biểu tình em
cũng đã biết chị ấy muốn làm như thế nào.”
Nói xong, cô quay đầu còn thật sự nhìn Tỉnh Vu Hiểu.
“Chị, chị hy vọng em cái gì cũng đừng hỏi?”
Tỉnh Vu Hiểu trầm mặc trong chốc lát, mới gật gật đầu.
“Chị muốn sinh hạ đứa nhỏ này, chính mình nuôi nấng?” cô lại hỏi.
Tỉnh Vu Hiểu vẫn là trầm mặc gật gật đầu.
“Chị muốn nói cho em biết đứa nhỏ này là lễ vật ông trời ban cho chị, cho nên chị hiện tại cảm tạ mà không có gì oán hận?”
Tỉnh Vu Hiểu lại gật đầu, bất quá lúc
này đã có điểm khẩn cấp, hơn nữa chân mày từ lúc ở bệnh viện vẫn nhíu
lại,lúc này đã buông lỏng ra, trên mặt còn lộ ra một chút tươi cười.
Nhìn đến tươi cười trên mặt cô, Tỉnh Vu Hi nước mắt lại thiếu chút rơi xuống. Chị gái ngốc của cô,ngốc nghếch,đại ngốc!
“Chị, chị thật sự một chút cũng không
oán hận cái tên hỗn đản kêu Viên Diệp kia sao?” cô ngăn chặn không được
kích động trong lòng, nắm chặt tay chị mình hỏi.
Tỉnh Vu Hiểu như là bị dọa đến mở lớn hai mắt.
“Không phải, đứa nhỏ này không phải của Viên Diệp, không phải hắn.” cô nhanh chóng lắc đầu vẫy tay.
“Chị, chị phản ứng thế này không phải giấu đầu lòi đuôi sao?” Tỉnh Vu Hi không khỏi thở dài.
“Chị……”
“Chị đừng khẩn trương, em cũng chưa nói cái gì, hơn nữa tên kia cũng đã về nước Mỹ rồi, chị còn lo lắng em có
thể làm gì hắn chứ?” Tỉnh Vu Hi vội vàng trấn an chị mình.
“Em…… Đều biết rồi?”
“Chị là như thế nào nhận thức tên hỗn đản đó, vì sao cho tới bây giờ chị cũng chưa đề cập với em qua