
ung kính vuốt
cằm.
Lí Vĩnh Trữ cắn nhanh hàm răng, đương trường bị cô làm cho tức giận đến xanh mặt.
“Các cô đang làm cái gì?” nghe nói phong thanh, Trương Sùng rốt cục đúng lúc đuổi tới hiện trường.
Tỉnh Vu Hi xoay người lại, hai tay buông thõng, đối hắn làm ra một cái biểu tình cô cũng không biết.
“Tổng giám đốc, mời anh có một quyết
định làm cho chúng tôi tâm phục khẩu phục, nếu không tập thể chúng tôi
sẽ gửi đơn kiến nghị lên tổng công ty bên Mỹ.” Lí Vĩnh Trữ đại biểu lên
tiếng.
“Xin hỏi các cô muốn khiếu nại cái gì?” Trương Sùng mặt không chút thay đổi hỏi.
“Tổng giám đốc khu vực Á Châu lợi dụng
chức quyền,bao che cho một nữ giáo luyện không tài không đức, ảnh hưởng
tới quyền lợi hội viên.”
Trương Sùng nhìn phía Tỉnh Vu Hi.
Cô lại nhún vai một cái, biểu tình anh toàn quyền làm chủ.
“Được rồi, các cô đi viết đi, bất quá
kết quả khả năng sẽ làm các cô thất vọng.” Trương Sùng không chút hoang
mang nhìn Lí Vĩnh Trữ cùng đám nữ nhân cùng chung mối thù kia.
Lí Vĩnh Trữ khó có thể tin trợn to hai mắt. “Anh thực cho rằng nhóm chúng tôi không dám sao?”
Trương Sùng nhẹ nhàng nghiêng đầu. “Cô
đã bị ghen tị che mắt, tôi không chấp vì bây giờ còn có cái gì là cô
không dám làm, bất quá tôi khuyên cô tốt nhất dừng cương trước bờ vực,
nếu không cô nhất định sẽ hối hận, Lí Vĩnh Trữ.”
“Sẽ hối hận là anh!” Lí Vĩnh Trữ thẹn
quá thành giận, “Anh lạm dụng chức quyền, công và tư chẳng phân biệt
được, công ty nhất định sẽ miễn chức anh. Còn có cô, loại người không
biết cảm thấy thẹn, loại nữ nhân ai cũng có thể làm chồng…”
“Cô câm miệng cho tôi!”
Một đạo thanh âm cuồng nộ phá không vang lên, Quan Hàm Tư đẩy đám quần chúng vây quanh, vẻ mặt phẫn giận đi vào.
Tỉnh Vu Hi kinh ngạc nhìn hắn. “Sao anh lại tới đây?”
“Hoàn hảo anh đến đây, nếu không em sẽ
nói chuyện này với anh sao?” hắn đưa tay đem cô kéo đến bên cạnh, lạnh
lùng trừng mắt nhìn Trương Sùng một cái. “Cậu vì sao chưa bao giờ đề cập với tôi chuyện này?”
“Vừa mới phát sinh, tôi đề cập như thế nào?” Trương Sùng vẻ mặt vô tội.
“Băng dày ba thước, đừng coi tôi là kẻ ngu ngốc!”
“Anh đừng mắng tổng giám đốc, là em không cho anh ấy nói.” Tỉnh Vu Hi mở miệng che chở Trương Sùng.
“Em vì sao không cho cậu ta nói?”
“Có câu là nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện đó thôi.”
“Cho nên em cứ như vậy vẫn nén giận để bọn họ vũ nhục?”
Bộ dáng của hắn thoạt nhìn rất tức
giận, đại khái là vừa bị câu ‘ai cũng có thể làm chồng’ kia chọc giận
đi. Thật không biết nếu để cho hắn nghe thấy những lời đồn bát quái khác nói về cô, hắn có thể hay không nhất thời nhịn không được tìm đám người tạo lời đồn đó đem bóp chết.
“Các cô ấy chính là không biết chân tướng sự thật, cho nên mới hiểu lầm em.”
“Không biết chân tướng sự thật là có
thể tùy tiện nói xấu người sao? Không biết chân tướng sự thật là có thể
không cần phụ trách chuyện mình gây ra sao? Trên đời này không có chuyện tốt như vậy!”, Quan Hàm Tư lãnh khốc vô tình hướng đám người Lý Vĩnh
Trữ, “Các cô muốn tạ lỗi, hay là muốn bị thẩm vấn công đường?”
“Quan Hàm Tư anh tỉnh lại đi, đừng để
bị nữ nhân này lừa!” Lí Vĩnh Trữ kích động lại chân tình đối hắn nói,
“Anh có biết hay không cô ta vừa cùng anh kết giao ,đồng thời, cũng cùng hai người bọn họ cùng một chỗ?” cô ta chỉ hướng Trương Sùng cùng Dương
Diệu Danh vừa tới, “Cô ta căn bản chính là một nữ nhân bắt cá hai tay,
hồ ly tinh chuyên môn phá hư gia đình người ta!”
“Cô câm miệng cho tôi!” Quan Hàm Tư
giận không thể át rít gào ra tiếng, “Cô, bị đuổi việc, lập tức có hiệu
lực, về sau không cho phép cô tiếp tục bước vào Annade một bước. Còn có, mỗi một lời nói của cô vừa rồi, tôi sẽ truy tố về tội phỉ báng, cô về
nhà chờ giấy gọi của tòa án đi, nghe rõ rồi chứ?”
Lí Vĩnh Trữ chịu đả kích nặng nề nhìn
hắn, không tin được hảo ý của mình lại nhận được kết quả như vậy, chính
là làm cho cô cùng mọi người ở đây lộ ra vẻ mặt mờ mịt khó hiểu là…
“Anh không có tư cách đuổi việc tôi.” cô lắc đầu vì chính mình biện hộ.
“Tôi không có tư cách sao?” Quan Hàm Tư đột nhiên phát ra một trận cười lạnh, “Sùng, cậu nói, tôi có hay không có tư cách?”
“Anh nếu không có tư cách, tôi không
biết còn có ai có tư cách.” Trương Sùng nhẹ giọng thở dài, dừng một
chút, hắn chuyển hướng nhìn Quan Hàm Tư, cung kính hô một tiếng, “Lão
bản.”
“Lão bản?” mọi người ở đây không hẹn mà cùng bật thốt lên nói ra hai chữ này, trên mặt đều tràn ngập khiếp sợ
cùng khó có thể tin.
Đám người Lí Vĩnh Trữ tức thì bị dọa sợ tới mức hai mắt trợn tròn, mặt không có chút máu, căn bản nói không ra lời.
“Chuyện này giao cho cậu xử lý.” Quan Hàm Tư quay đầu phân phó Trương Sùng.
Trương Sùng cung kính gật gật đầu.
“Chúng ta đi.” Quan Hàm Tư cúi đầu nói, cánh tay ôn nhu ôm bên hông Tỉnh Vu Hi, kiên định đưa cô ra ngoài.
Tỉnh Vu Hi không có dị nghị gì, tuy
rằng cô kế tiếp còn có hai giờ lên lớp, nhưng lấy tình huống hiện tại mà nói, cô nghĩ đại khái cũng không có người nào có thể chân chính tĩnh
tâm cùng cô học Yoga đi?
Ai, kiếp sống giáo luyện ở Annade của cô thật đúng là nhiề