
, làm cho cô ngừng thở, cả người cứng ngắc đến không thể động đậy.
Thời gian như là đột nhiên dừng lại,
hắn không hề cử động, cô cũng không. cCô kỳ thật là muốn cử động, lại
không hiểu vì sao không thể nhúc nhích.
“Vu Hi.” hắn nhẹ giọng gọi cô, thanh âm giống như âu yếm ôn nhu.
Cô như cũ không thể nhúc nhích.
Hắn thâm tình nhìn cô, chậm rãi cúi đầu tới gần gương mặt của cô.
Cô vẫn đang không thể động, trái tim ở trong lồng ngực lại mãnh liệt nhảy lên.
Hắn muốn làm sao?
Hắn muốn hôn cô sao?
Ngay tại khi cô nghĩ, môi hắn đã ôn nhu chạm môi cô, hắn hai mắt vẫn không nhanh không chậm nhìn chằm chằm vào
đôi mắt đang kinh hoảng của cô, ánh mắt vẫn ôn nhu như vậy.
“Không…” cô rốt cục giãy dụa ra một
chữ, hắn lại nhân lúc đó dùng lưỡi liếm hôn cánh môi của cô, sau đó lách vào miệng nàng ,kích tình hôn cô.
Không được, hắn không thể làm như vậy,
cô không thể để cho hắn làm như vậy. Cô mê loạn nghĩ, bàn tay đẩy hắn
lại phát hiện không hề có tác dụng, chính là bỗng đặt ở trong lồng ngực
rộng lớn của hắn, hình thành một hình ảnh kiều diễm.
Hắn một tay kiên định vòng trụ lưng cô, một tay nguyên bản chống trên tường lúc này lại vòng qua cổ cô, điều
chỉnh tư thế của cô, làm cho hai người thân thể càng sát nhau, càng dễ
dàng hôn môi.
Suy nghĩ dần dần mê loạn lên, trừ bỏ
đầu lưỡi hắn, mùi hắn, cùng hai tay hắn bắt đầu không ngừng ở trên người cô dao động âu yếm, Tỉnh Vu Hi vô phương nghĩ bất cứ thứ gì, cũng không còn cảm giác gì khác.
Aa cô có thể cảm giác được tay hắn tựa
hồ đặt trên ngực mình, cảm giác chân cô tựa hồ mềm nhũn, cảm giác yết
hầu hắn tựa hồ phát ra tiếng gầm nhẹ, cảm giác hắn cởi bỏ quần áo của
cô, ngay tại lúc cô ngã lên giường,hắn đồng thời cũng áp lên thân thể
cô, môi bắt đầu kéo dài đi xuống liếm hôn cô, thẳng đến hắn hôn lên nụ
hoa trước ngực cô.
Từng trận từng trận khoái cảm hướng cô đánh úp lại, cô thở gấp ra tiếng, bất lực dùng hai tay ôm lấy hắn.
Cô nghe thấy chính mình khẩn cầu, khẩn
cầu hắn giúp cô, bởi vì cô không biết mình làm sao vậy, vừa khổ sở muốn
đẩy hắn ra, lại sung sướng muôn ôm chặt lấy hắn. Cô cảm thấy hư không,
khát vọng, cảm thấy tim đập dồn dập, toàn thân buộc chặt, chỉ có thể bất lực rên rỉ, không biết như thế nào cho phải.
Như là cảm giác được bất lực của cô,
Quan Hàm Tư rốt cục tiến vào cô, nhiệt tình mà cuồng dã cùng cô làm
tình, làm cho cô rốt cuộc không thể che dấu chế trụ cảm xúc, đem toàn bộ bản thân hoàn toàn triển lộ trước mắt hắn.
Cao trào qua đi, cô sức cùng lực kiệt chậm rãi mất đi ý thức, nặng nề tiến vào giấc ngủ.
Mà hắn ôn nhu nhìn cô sau một lúc lâu, nhẹ giọng thở dài ôm cô vào trong lòng, sau đó cùng cô giao cảnh mà ngủ.Thanh tỉnh lại từ trong giấc ngủ, phía sau bức màn,thái dương đã lên cao,ánh sáng rực rỡ.
Tỉnh Vu Hi có chút mê mang, không xác
định nơi này là chỗ nào, cũng không hiểu được chính mình như thế nào lại ở trong này, còn có…
Hồi tưởng lại, cô bỗng dưng cả người cứng đờ, nhớ tới hết thảy.
Cô nhớ tới Gia Quân tự sát thân vong,
nhớ tới hắn đi mà quay lại ,khí thế bức người, nhớ tới cô bị hắn kéo ra
khỏi bệnh viện, nhớ tới hết thảy tối hôm qua đã phát sinh!
Cô đột nhiên xoay người quay đầu, bên cạnh lại không có một bóng người.
Tâm không hề có lý do đột nhiên truyền
đến một trận đau nhức, làm cho cô không khỏi ôm ngực, cả người thống khổ co người cuộn lại.
“Vu Hi?”
Quan Hàm Tư mới từ ngoài nói xong điện
thoại, đẩy cửa vào phòng liền thấy cảnh tượng này, hắn sợ tới mức lập
tức tiến về phía cô, đem cả người cô kéo vào trong lòng.
“Làm sao vậy, em làm sao không thoải mái? Nói cho anh biết.” hắn kích động hỏi, thanh âm mềm nhẹ lại tràn ngập lo lắng.
Ở trong lòng hắn, Tỉnh Vu Hi hé ra
khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy chậm rãi mở to mắt nhìn hắn, trong mắt
tràn ngập thống khổ cùng yếu ớt.
“Anh không đi?” cô nhẹ giọng hỏi, tựa hồ sợ hãi đây chỉ là một ảo tưởng, nếu nói lớn sẽ khiến cho ảo ảnh của hắn biến mất.
“Anh không đi.” hắn lớn tiếng hướng cô
cam đoan, “Anh chỉ là tới cửa nói chuyện điện thoại mà thôi, anh không
muốn đánh thức em.”
“Anh là thật vậy chăng?”
Cô nhìn hắn không chuyển mắt, muốn đưa
tay đụng vào hắn, lại ở nửa đường đình chỉ, bởi vì cô vẫn đang sợ hãi
hắn chỉ là hư vô ảo ảnh.
“Anh là thật sự.” hắn đột nhiên cầm tay cô, gắt gao đặt ở trên gương mặt hắn, “Em có thể sờ xem, anh ở trong
này, có độ ấm, có hô hấp, có tim đập, anh không phải ảo ảnh.”
Tay cô bị hắn kéo đến chóp mũi thử thăm dò hô hấp, sau đó lại bị đưa đến trước ngực, đặt trên trái tim mạnh mẽ
hữu lực của hắn, cảm thụ nhịp đập tồn tại.
“Không phải ảo ảnh.” cô như là thì thào tự nói, “Là thật sự, không phải ảo ảnh.”
Xem ra cô là vì hắn nhất thời mất tích
dọa lo lắng mà thôi, cũng không phải có gì không thoải mái. Quan Hàm Tư
lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng đem cô càng thêm ôm chặt vào
lòng, cúi đầu hôn môi cô.
Tỉnh Vu Hi thả lỏng dựa sát vào hắn, vẫn cảm thấy này hết thảy tựa như một giấc mộng không giống thật.
Hắn nói hắn thích cô, hắn nói hắn yêu cô, người hắn yêu không phải Vu Hiểu, mà là cô.
Vu…… Hiểu,
Ngh