
dàng đem đống đồ dùng mà cô
phải dùng hết khí lực bú sữa mới di chuyển được kia, nhất nhất dỡ xuống
xe vận tải.
“Cô vừa chuyển đến?” hắn một bên dỡ hàng, một bên thuận miệng hỏi.
“ Ân. Lầu tám.” cô mỉm cười trả lời,
cũng không bởi vì được một mãnh nam hỗ trợ miễn phí mà nhàn nhã ở một
bên. Cô nhảy vào trong thùng xe,chuyển đồ ra cho hắn, nhanh chóng hoàn
thành công việc.
“ Tôi ở tại lầu sáu. Tôi họ Quan, Quan Hàm Tư.” hắn tự giới thiệu.
“ Xin chào. Tôi họ Tỉnh, Tỉnh Vu Hi.” cô mỉm cười.
Quả nhiên là cô ấy.
Quan Hàm Tư chỉ cảm thấy một trận kích động, nhưng ở mặt ngoài lại hoàn toàn bất động thanh sắc.
“ Như thế nào chỉ có một mình cô làm việc này, không có người hỗ trợ?” hắn thuận miệng hỏi.
“ Anh không phải đang giúp tôi sao?” cô cười trả lời.
Hắn ngẩn ra một chút, khóe miệng nhịn
không được hơi hơi nhếch lên một chút. “ Bạn trai đi làm, không rảnh đến hỗ trợ?” hắn lại hỏi, không dấu vết.
“ Tôi không có bạn trai, nếu có, anh ta đã sớm bị tôi chộp tới dùng.” cô ngay thẳng hồi đáp.
Quan Hàm Tư hoài nghi nhìn cô, kinh
ngạc quên cả việc đang làm. Đáp án này hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.
Cô không có bạn trai? Điều này sao có thể!
“ Làm sao vậy?” hắn đột nhiên tạm dừng phản ứng làm cho Tỉnh Vu Hi nhịn không được mở miệng hỏi.
“ Bộ dáng của cô thoạt nhìn không giống với người không có bạn trai .” hắn do dự một chút, mở miệng nói ra hoài nghi trong lòng.
“ Ha ha, mọi người đều nói như vậy, bất quá sự thật chính là như thế, tôi cũng không có biện pháp.” Tỉnh Vu Hi
cười to hai tiếng, sau đó nhún vai, biểu tình không có cách nào.
“ Vì sao?” tuy rằng câu hỏi này mà hỏi người mới quen thật không đúng, nhưng hắn vẫn ngăn không được thốt ra hỏi.
“Cái gì vì sao?” cô đem một hộp giấy to đặt lên trước mặt hắn, ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn về phía hắn hỏi.
“ Cô hẳn là đủ người theo đuổi mới
đúng, vì sao không có bạn trai?” Quan Hàm Tư đem hộp giấy cô đặt trước
mặt hắn chuyển xuống xe, vừa chồng lên một cái hộp khác dưới đất, vừa
hỏi.
“ Trước khi tôi trả lời vấn đề này, có
thể mạo muội xin hỏi anh một vấn đề trước ?”cô đứng ở trên xe, trên cao
nhìn xuống đối với hắn mỉm cười.
Hắn gật gật đầu, có chút tò mò cô sẽ hỏi hắn vấn đề gì.
“ Xin hỏi Quan tiên sinh có bạn gái sao?” cô hỏi.
Vấn đề này có chút xuất hồ ý liêu (bất thình lình), hắn nhíu mày, sau đó lắc đầu nói: “Không có.”
Cô gật gật đầu, sau đó lại đối hắn mỉm cười.
“ Theo ý tôi, lấy điều kiện Quan tiên
sinh hẳn là thực nhiều phụ nữ hoan nghênh mới đúng, vì sao anh vẫn không có bạn gái vậy?” cô tươi cười như hoa cúc hỏi lại hắn.
Quan Hàm Tư ngây người ngẩn ngơ, nháy
mắt á khẩu không trả lời được. Hắn lẳng lặng nhìn cô, sau đó đem hai tay sáp thắt lưng, lắc đầu như là đầu hàng, lại gục đầu xuống thấp giọng
cười khẽ.
“ Tôi rốt cục đã biết.” hắn cười ngẩng
đầu lên, nhìn cô nói. Khóe miệng dương lên, cùng với ánh mắt thâm thúy
đang nhìn cô đều khiến người ta mê muội vì nụ cười đó, làm cô đột nhiên
cảm giác như bị điện giật.
Người đàn ông này thật nguy hiểm nha. Cô ở trong lòng kêu thầm, mở miệng hỏi: “ Biết cái gì?”
Hắn nở nụ cười cười. “Cô quá thông
minh, nếu không đủ dũng khí, gan dạ sáng suốt, cùng với có thể so sánh
thông minh tài trí với cô, đàn ông bình thường căn bản là không xứng với cô.”
Không chỉ có nguy hiểm, còn thông minh, sức quan sát siêu cường. Tỉnh Vu Hi lập tức ở trong lòng bổ sung nói.
Người đàn ông này thật sự rất nguy
hiểm, cô nhất định phải cẩn thận đừng để chính mình yêu thương hắn mới
được, nếu không, đến lúc đó cô khẳng định sẽ thương tâm.
“ Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một người vừa mới gặp mặt nói với tôi những chuyện này.” cô xoay người đi
chuyển một cái thùng giấy, đã hạ quyết định cùng hắn bảo trì khoảng cách an toàn.
Ngữ khí nói chuyện của cô có chút trào phúng hư hư thực thực làm cho Quan Hàm Tư tưởng rằng cô tức giận.
“ Thực xin lỗi, tôi rất đường đột sao?” hắn hạ mày, vì nói chuyện như thế với người mới quen sơ thì quả thật rất có lỗi.
“ Không, chính là tôi không nghĩ tới
ngay cả một người gặp lần đầu tiên cũng nói với tôi chuyện này” cô đem
cái thùng giấy cuối cùng trên xe đặt trước mặt hắn, bình tĩnh lắc đầu
nói, trên mặt cũng không có biểu tình hờn giận gì.
Thấy cô không tức giận, Quan Hàm Tư không tự giác thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng không có xem nhẹ cái từ cô vừa nói.Cũng?
“ Từng có người giống tôi, cũng nói với cô những lời thế sao?” hắn thử hỏi.
“ Đúng.” cô thoải mái nhảy xuống xe,
sau đó vỗ vỗ tay, ánh nhìn đối với hắn dường như có chút sáng lạn thêm,
trên thực tế lại không hề có ý cười. “ Bất quá những người đó đều biết
tôi đã lâu hoặc cùng tôi kết giao một thời gian, mới có thể nói với tôi
như vậy. Anh thật ra là người đầu tiên nhất châm kiến huyết như vậy.” cô tự giễu nói. (nhất châm kiến huyết: lời nói sắc bén như một cây kim đâm vào vết thương ứa máu)
Nhìn cô, Quan Hàm Tư đột nhiên cảm thấy có một khối băng từ trên đỉnh đầu hắn hung hăng đi xuống,khiến hắn chợt cảm thấy lạnh cứng người.
Tại sao có thể như vậy đâu? Hắn vạn vạn không nghĩ tới mình có ý