
Tiết tử.
Quan Hàm Tư vĩnh viễn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Khi đó hắn còn tưởng rằng mình rốt cục
cũng tìm được một người có thể cùng mình là đồng bạn, giống như vật họp
theo loài, bởi vì “ hắn” cùng mình cao,gầy giống nhau, không chỉ có bộ
dạng thanh tú xinh đẹp giống nữ sinh, còn phủ một thân quần áo “hoa lệ”
do cha mẹ tỉ mỉ chọn lựa cho.
Sở dĩ dùng hai chữ “hoa lệ” này, là vì ở trên quần áo bọn họ đều thấy được nhãn hiệu Lace, cái loại này là chất
liệu sa mỏng trong suốt gì đó,chỉ có cô gái hoặc tân nương tử mới mặc.
Bởi vì hắn từ nhỏ thân thể không khỏe,
cho nên cho dù hắn lúc ấy đã mười tuổi, vẫn không có quyền tự chủ, bao
gồm cả quyền lợi lựa chọn mặc quần áo gì. Cũng bởi vậy, hắn lúc ấy
thường xuyên bị người ta cười nhạo hoặc khi dễ.
Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy “ hắn”,
hắn trừ bỏ cảm giác vui mừng khi tìm được đồng bạn, kỳ thật còn có một
loại ác ý khác nảy sinh, hy vọng bọn nhỏ chuyên môn khi dễ hắn có thể
đem tinh lực dư thừa ngược lại phát tiết lên người học sinh mới chuyển
trường kia.
Chính tại khi hắn còn đang có ác ý như
thế,học sinh mới chuyển trường kia thấy hắn bị khi dễ, lại chui đầu vào
lưới xoay người chạy về phía bọn họ, hơn nữa quyền đấm cước đá sau một
phút đồng hồ,đánh cho bọn người đang vây quanh hắn phải bỏ chạy,cứu hắn.
Thật sự rất khó tin, “ hắn” rõ ràng
thoạt nhìn cũng gầy yếu giống hắn, không phải sao? Vì sao có thể dũng
cảm như vậy, lợi hại như vậy?
Nhưng mà chuyện càng khó tin vẫn còn ở
phía sau, bởi vì “ hắn” căn bản không phải là học sinh chuyển trường, mà là tân sinh năm nhất mới vào trường, kém hắn ba tuổi.
Hơn nữa “ hắn” không phải là “hắn” !
“ Hắn” là cô!
Tên cô là Tỉnh Vu Hi.
Hắn vĩnh viễn không quên được tên của cô, còn có gương mặt xinh đẹp lại tràn ngập anh khí của cô.Khi Quan Hàm Tư ở bãi đỗ xe nhìn thấy
gương mặt mà vĩnh viễn hắn không thể quên được kia, hắn còn tưởng rằng
mình chỉ đang trong mộng.
Gương mặt của cô cơ hồ hoàn toàn không
thay đổi, vẫn xinh đẹp như vậy, trắng ngần,không có một chút sự dung tục của đồ trang điểm, vẫn tinh thuần giống như khi cô học năm nhất tiểu
học, cho nên hắn mới có thể nghĩ rằng mình chỉ là ở trong mộng.
Nhưng mà nếu đây thật sự là một giấc
mộng, hắn chưa từng thấy cô sau khi lớn lên thế nào, cũng không phải một người đàn ông háo sắc, như thế nào có thể mộng thấy cô với một dáng
người hoàn mỹ hấp dẫn như vậy?
Cô mặc áo màu trắng,có thắt một cái đai phía eo, lộ ra những đường cong mê hoặc.
Cô mặc một chiếc quần đùi màu tím sẫm,
chân đi giày vải, đơn giản tùy tính, lại khiến người ta không thể rời
mắt, bởi vì quần đùi không chỉ đem tiếu mông duyên dáng của cô bày ra,
còn làm cho người ta nhìn rõ đôi chân thon dài trắng tựa bạch ngọc kia.
Tiểu cô nương đã lớn lên, biến thành một người con gái xinh đẹp mà khêu gợi.
Cô đã kết hôn chưa? Nếu còn chưa kết hôn, cũng nhất định đã có bạn trai đi.
Hắn đột nhiên ngẩn người, bị chính suy nghĩ mạc danh kỳ diệu vừa hiện lên trong đầu mình làm cho hoảng sợ.
Hắn đang nghĩ cái gì? Tuy rằng cô gái
trước mắt này có cùng khuôn mặt với tiểu cô nương trong trí nhớ của hắn, nhưng cũng không thể xác định cô chính là Tỉnh Vu Hi?
Huống chi cho dù cô thật là Tỉnh Vu Hi, hắn còn chưa cùng cô nói chuyện, cũng không cùng cô ở chung, càng miễn
bàn hắn cũng không biết cá tính của cô sau khi lớn lên có thay đổi gì
không? Có phải hay không vẫn giống như trước đây thích bênh vực kẻ yếu,
hay là đã biến thành một kẻ trói gà không chặt,giống như các cô gái hiện nay, chỉ có dáng vẻ kệch cỡm, cả ngày thầm nghĩ tìm kim chủ (người giàu có) thay các cô mua những thứ nữ trang hàng hiệu, hắn chẳng biết gì,thế
nhưng lại trực tiếp nghĩ đến chuyện kết hôn, bạn trai, hắn có phải là bị ma quỷ mê hoặc không đây?
Hít sâu một hơi, lại dùng lực lắc lắc đầu, hắn tắt máy xe, rút chìa khóa, đẩy cửa xe đi xuống.
Hắn vốn định coi như không có chuyện
gì,tiếp tục về lầu sáu, nhưng cái việc mà cô gái kia đang làm rõ ràng
cần có người hỗ trợ, nếu hắn thật sự làm như không thấy thì thật đáng
xấu hổ.
Cho nên chỉ do dự một giây, hắn liền bỏ ý định về lầu sáu ngay, xoay người đi về phía thiếu nữ đang cần hỗ trợ kia.
“ Cần giúp gì sao?”
Nghe thấy thanh âm, Tỉnh Vu Hi xoay người đối mặt với người vừa tới, đồng thời lộ ra một nụ cười sáng lạn.
“ Cám ơn. Nếu không phiền toái.”
Cô mỉm cười nhìn người mới tới, trên
mặt tuy rằng mang theo chút biểu tình ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại đang lớn tiếng hoan hô vạn tuế, bởi vì người đàn ông trước mắt căn bản
chính là ông trời đặc biệt ban cho cô.
Xem hắn kia một thân áo phông cùng quần bò, dáng người cao lớn khôi ngô, nếu không phải trên gương mặt đoan
chính, nghiêm minh lại tuấn tú kia viết rõ ràng bốn chữ “phần tử tinh
anh”, cô tuyệt đối, trực tiếp sẽ đem hắn cùng công nhân đánh đồng lẫn
lộn.
Bất quá nói lại, nếu hắn thật là một gã công nhân, hắn có thể có tiền mua được một chiếc Mercedes thế kia sao?
Nghe nói xe này một chiếc giá hai ba trăm vạn.
Mãnh nam đem chìa khóa xe bỏ vào túi
quần bò trước, đi đến bên xe tải nhỏ, dễ