
bị cho mình sau khi xuất viện.
Năm tháng trước thôi, bất kể ai mang vũ khí theo người có lẽ đều bị anh coi là đồ khùng. Nhưng sau vụ tấn công bằng dao, mất gần như hết máu trên xe cứu thương, và phải nằm viện hai tháng trời, anh cho rằng thủ sẵn một vũ khí trong túi áo vest là một việc hoàn toàn chính đáng. Kẻ sát hại anh vẫn nhởn nhơ chạy.
Anh vào trong căn hộ, lấy bàn chân đẩy cánh cửa phòng ngủ và quan sát hiện trường.
Anh nghĩ Suzie hẳn sẽ sốc khi thấy “nhà mình” lộn tùng phèo như thế này, và cho rằng sẽ tốt nếu anh ở bên cô khi cô bước vào. Anh quay người lại, và giật nảy mình khi thấy cô ngay sau lưng.
- Tôi đã bảo cô đợi bên ngoài rồi mà!
- Tôi không quen vâng lời. Anh có thể cất cái của nợ này đi được không? Cô vừa nhìn chằm chằm khẩu sung lục vừa nói.
- Được, tất nhiên rồi, Andrew trả lời, cảm thấy ngượng với thứ vũ khí cầm trên tay.
- Bọn chúng không nương tay cho lắm, Suzie thở dài. Như bãi chiến trường!
Cô cúi xuống và bắt đầu thu nhặt đồ đạc tung tóe khắp phòng, quay lưng lại với Andrew, anh bỗng cảm thẩy lúng túng khi quan sát cô như vậy.
- Tôi có thể giúp chứ? Anh vừa nói vừa ngồi xuống nhặt một chiếc áo chui đầu.
- Vâng, anh cứ để nó trên giường, tôi sẽ phân loại sau.
- Cô không kiểm tra xem bọn chúng cuỗm mất thứ gì của cô à?
- Ở đây làm gì có cái gì mà lấy. Không tiền không trang sức, tôi có mang theo thứ gì đâu. Anh vào bếp lấy đồ uống cho chúng ta được không? Tôi sẽ tranh thủ dọn dẹp những đồ hơi riêng tư một chút, cô vừa nói vừa ra hiệu để Andrew nhận thấy anh đang giẫm chân lên một chiếc áo nịt ngực.
- Đương nhiên rồi, anh đáp.
Anh trở lại không lâu sau đó với một cốc nước, Suzie đón lấy uống liền một hơi.
- Cái kẻ hoặc những kẻ đã tới thăm thú nhà cô không tìm tiền bạc và nữ trang lại càng không.
- Điều gì khiến anh nói như vậy?
- Tên trộm nhà cô không hề đặt chân vào bếp. Đa số mọi người thường giấu đồ quý giá trong một lon soda ngụy trang dưới đáy một hộp ngũ cốc hoặc trong một túi ni lông giấu sau các khay nước đá.
- Có thể hắn bị người quản lý tòa nhà phá ngang.
- Lẽ ra hắn phải bắt đầu từ đó, và tại sao hắn lại rạch tung xô pha và nệm nhà cô? Cái thời người ta khâu vàng trong đệm đã qua lâu rồi, bây giờ đó không phải là nơi phụ nữ giấu nhẫn vàng hay bông tai. Như thế sẽ hơi bất tiện nếu muốn lấy chúng trước lúc ra ngoài hẹn hò buổi tối.
- Anh định làm trộm khi gặp thời à?
- Tôi là phóng viên, trong nghề của tôi cần phải tò mò với mọi thứ. Nhưng tôi gần như dám chắc về điều mình dự đoán. Cảnh tượng mà tôi đang nhìn thấy xung quanh không giống với một vụ trộm. Kẻ đã gây ra cảnh lộn xộn này đang tìm kiếm một thứ cụ thể nào đó.
- Vậy là hắn vào nhầm căn hộ, hoặc nhầm tòa nhà rồi. Cả phố này các tòa nhà đều trông na ná như nhau.
- Cô sẽ phải mua lại giường và xô pha đền cho bạn cô.
- May mà cô ấy chưa về ngay. Cứ nhìn hầu bao của tôi thì chuyện mua bán này còn phải chờ thêm chút nữa.
- Tôi biết một chỗ ở khu phố Tàu có thể tìm được những món đồ cũ giá hời lắm, tôi có thể đưa cô tới đó, nếu cô muốn.
- Anh thật là tốt bụng, Suzie vừa đáp vừa tiếp tục dọn dẹp. Giờ anh có thể để tôi lại một mình được rồi, tôi đồ rằng anh còn nhiều việc phải làm.
- Không có gì khẩn cấp cả.
Suzie vẫn quay lưng lại với anh từ nãy đến giờ, sự bình tĩnh và nhẫn nại của cô khiến Andrew thấy hiếu kỳ, nhưng cũng có thể cô cố giấu cảm xúc của mình. Làm sao biết được niềm kiêu hãnh trú ngụ chốn nào. Andrew hẳn cũng sẽ xử sự tương tự.
Anh ra phòng khách, nhặt các khung ảnh lên và bắt đầu trả chúng về lại chỗ cũ, cố gắng nhận biết nơi chúng đã được treo dựa vào dấu vết để lại trên tường.
- Những bức ảnh này là của cô hay của bạn cô?
- Của tôi, Suzie hét lên từ phòng bên cạnh.
- Cô leo núi à? Anh hỏi trong lúc ngắm một bức ảnh đen trắng. Đúng là cô đang treo mình trên ngọn núi này sao?
- Vẫn là tôi đấy, Suzie trả lời.
- Dũng cảm thật, tôi mới leo lên thang đã thấy chóng mặt rồi.
- Độ cao thì tập là quen thôi, vấn đề là phải rèn luyện.
Andrew cầm một khung ảnh khác và ngắm bức ảnh chụp Suzie và Shamir dưới chân một núi đá.
- Thế người đàn ông đứng cạnh cô thì sao?
- Hướng dẫn viên của tôi.
Nhưng Andrew đã nhìn thấy, trên một bức ảnh khác, anh chàng hướng dẫn viên đang ôm ghì Suzie.
Trong lúc cô dọn dẹp phòng ngủ, Andrew cố gắng hết sức để trả lại chút trật tự cho phòng khách. Anh quay trở vào bếp, mở các ngăn tủ bếp và tìm thấy một cuộn băng dính, loại dùng để đóng thùng các tông. Anh dán đè băng dính lên các chỗ bị rạch trên xô pha và chiêm ngưỡng thành quả công việc của mình.
Suzie xuất hiện sau lưng anh.
- Không được hoàn hảo, nhưng cô có thể ngồi xuống ghế mà không phải né tránh gì nữa.
- Tôi có thể mời anh bữa trưa thay cho lời cảm ơn chứ?
- Thế còn hầu bao của cô?
- Tôi hẳn vẫn còn có thể đãi anh một đĩa xa lát.
- Tôi ghét mọi thứ màu xanh, đi thôi, tôi đưa cô đi ăn bít tết. Cô cần phải có sức.
- Tôi ăn chay.
- Không có gì là hoàn hảo, Andrew tuyên bố. Tôi biết một quá Ý rất gần đây. Các món mì đều là đồ chay, được chứ?
Cô phục vụ của quán Frankie’s chào Andrew và