
giờ phút này, không một lời nào. Thề, hứa, đảm bảo.
Và anh đã giữ lời. Andrew giữ im lặng suốt cả buổi chiều chỉ trừ lúc anh chào cô khi cô đi khỏi khoảng một tiếng trước khi thư viện đóng cửa.
Khi ra về, Andrew cầm lấy một quyển sách mà một độc giả để lại trên quầy, nhét một tờ 20 đô la xuống dưới bìa sách rồi chìa nó cho viên thủ thư.
- Tôi chỉ muốn biết họ của cô ấy thôi.
- Baker, Yacine vừa thì thào vừa ghì chặt cuốn sách vào người.
Andrew thò tay vào túi quần jean và lấy ra một tờ tiền in hình tổng thống Andrew Jackson.
- Địa chỉ của cô ấy?
- 65 phố Morton, Yacine vừa thì thào vừa tóm lấy tờ 20 đô.
Andrew rời thư viện. Vỉa hè đại lộ Năm nhung nhúc người. Vào giờ này, không tài nào bắt nổi một chiếc taxi chạy rong tìm khách. Anh nhận ra cô gái trẻ đang vẫy vẫy tay ở góc giao phố 42, cô thu hút sự chú ý của một tài xế nào đó. Một chiếc xe thuê đỗ lại trước cô và tay tài xế ghé qua cửa kính mời chào dịch vụ. Andrew đã tiến lại đủ gần để nghe thấy cô mặc cả. Cô lên ghế sau của chiếc Crown màu đen và chiếc xe lách vào dòng xe đang chạy.
µµ
Andrew chạy đến tận đại lộ Sáu, chạy ào lên tàu điện ngầm, đi tuyến D và mười lăm phút sau, lên bến Tây phố 4. Từ đó, anh tới quán bar Henrietta Hudson mà anh đã quá rành thực đơn cocktail. Anh gọi một ly bia gừng và ngồi trên chiếc ghế đẩu sau cửa kính. Quan sát ngã tư phố Morton giao Hudson, anh tự hỏi điều gì khiến anh nghĩ rằng cô gái ấy sẽ về thẳng nhà sau khi rời khỏi thư viện và nhất là điều gì xui khiến anh tới tận đây, trong khi chuyện này chẳng có nghĩa lý gì. Sau khi đã nghiền ngẫn câu hỏi đủ lâu, anh rút ra kết luận là nỗi buồn phiền đang thắng thế trong con người anh. Anh thanh toán đồ uống rồi đi tìm Simon, bạn anh hẳn đang chuẩn bị rời ga ra.
Vài phút sau khi anh đi khỏi, chiếc xe thuê thả Suzie Baker xuống bên dưới tòa nhà cô ở.
*
Cửa cuốn ga ra đã được hạ. Andrew đi tiếp theo hướng dự định và nhận ra dáng người Simon, đang lúi húi dưới ca pô một chiếc Studebaker đỗ trong phố cách đó một đoạn.
- Cậu đến đúng lúc đấy, Simon nói. Tớ không tài nào khởi động được nó mà một mình thì không thể đẩy nó về ga ra được. Tớ sốt hết cả ruột mỗi lần nghĩ đến việc phải để nó ngoài trời cả đêm thế này.
- Tớ thèm được lo lắng như cậu đấy, bạn tốt.
- Cần câu cơm của tớ thôi, mà cũng đúng, tớ luôn chú ý đến nó.
- Cậu vẫn chưa bán nó à, cái xe này ấy?
- Rồi chứ, và mua lại từ một tay sưu tầm xe đã mua của tớ một chiếc Oldsmobile 1950. Trong nghề của tớ, người ta kết thân với khách hàng của mình bằng cách đó. Cậu giúp một tay chứ?
Andrew ở phía sau chiếc Studebaker trong khi Simon đẩy xe, bàn tay, thò qua cửa kính đã hạ, đặt lên vô lăng.
- Cái xe này bị làm sao? Andrew hỏi.
- Tớ không biết, mai tớ sẽ xem xét cùng thợ máy.
Xe đã vào chỗ đậu, hai người bạn cùng nhau đi ăn tối tại Mary’s Fish Camp.
- Tớ sẽ làm việc trở lại, Andrew vừa ngồi vào bàn đã tuyên bố.
- Đúng lúc đấy.
- Và tớ sẽ về nhà.
- Chẳng có gì bắt buộc cậu làm thế.
- Có chứ, cậu đấy.
Andrew chuyển yêu cầu gọi món của mình cho cô phục vụ.
- Cậu có tin gì của cô ấy không?
- Của ai? Simon hỏi.
- Cậu biết thừa là của ai mà.
- Không, tớ chẳng có tin tức gì về cô ấy, mà sao tớ có được chứ?
- Tớ không biết, tớ cứ hy vọng như vậy, thế thôi.
- Cậu sang trang đi, cô ấy sẽ không quay lại đâu. Cậu đã khiến cô ấy quá đau khổ.
- Một đêm say sưa và một lời thú nhận ngớ ngẩn, cậu không nghĩ là tớ đã trả giá đủ cho lỗi lầm đó rồi sao?
- Tớ chẳng can hệ gì tới chuyện đó cả, cậu nên nói tất cả những điều này với chính cô ấy thì hơn.
- Cô ấy chuyển nhà rồi.
- Tớ không biết chuyện đó, nhưng mà cậu, sao cậu biết thế, nếu không có tin tức gì về cô ấy?
- Có lần tớ đi qua tòa nhà cô ấy ở.
- Là thế sao, tình cờ à?
- Ừ, tình cờ.
Andrew đã nhìn lên ô kính cửa sổ thiếu vắng anh đèn trên căn hộ của cô, từ bên kia phố.
- Tớ chẳng thể làm được gì, chuyện đó vượt quá khả năng của tớ. Có những nơi chốn luôn khơi dậy quá khứ. Những khoảnh khắc tớ đã trải qua cùng cô ấy luôn là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời. Tớ đi đến dưới cửa sổ nhà cô ấy, ngồi xuống một chiếc ghế băng và nhớ lại những khoảnh khắc ấy. Đôi lúc, tớ còn thấy lại hình ảnh của bọn tớ, hai bóng hình chập chờn như rối bóng, cùng bước vào tòa nhà ấy, hai tay xách nặng đồ vừa mua ở quầy tạp hóa góc phố. Tớ nghe thấy tiếng cười của cô ấy, những lời bông đùa, tớ cứ nhìn vào cái chỗ mà cô ấy rất hay đánh rơi một món đồ nào đó trong lúc tìm chìa khóa. Thậm chí, có lúc tớ còn đứng dậy khỏi ghế, như để tới đó nhặt gói đồ lên, với niềm hy vọng phi lý rằng cánh cổng tòa chung cư sẽ mở ra và rằng cuộc đời sẽ tiếp tục dòng chảy từ nơi mà nó bị ngưng lại. Thật ngốc nghếch, nhưng chuyện đó đã giúp tớ rất nhiều.
- Thế cậu có hay làm như thế không?
- Ngon chứ, món cá của cậu ấy? Andrew vừa đáp vừa cắm chiếc dĩa vào đĩa của Simon.
- Cậu đến đứng dưới nhà cô ấy mấy lần một tuần, Andrew?
- Món của tớ ngon hơn đấy, cậu chọn nhầm món rồi.
- Cậu không thể cứ mãi khóc than số phận mình như thế. Giữa hai người như vậy chẳng ổn chút nào, buồn thật đấy, nhưng