
ặt của gã có thể đã gọi cảnh sát. Đồn cảnh sát nằm cách đây chỉ mấy con phố và thường xuyên có cảnh sát đi tuần.
Gã đợi thêm một lúc nữa rồi mới quyết định ra khỏi căn hộ. Gã nhận ra ô cửa sổ để hé ở cuối hành lang và ra chỗ cầu thang thoát hiểm chạy dọc mặt tiền tòa nhà. Đang là tháng mười hai, dù mùa đông năm nay tới muộn, thì cảnh cây cối sum suê cành lá cũng chỉ còn là một kỷ niệm xa xôi; nếu gã đi theo đường này xuống tận dưới phố, biết đâu rốt cuộc lại có ai đó thấy gã mà mong muốn của người đã thuê gã là không ai có thể đưa ra được dấu hiệu nhận dạng về gã. Xuống đến tầng dưới, gã bước qua lan can và lẻn vào cầu thang toàn nhà liền kề. Gã nhìn qua cửa sổ tầng sau, và, bằng một cú thúc khuỷu tay, đập vỡ ô cửa kính. Chốt cửa chạy trơn tru, đẩy khung cửa sổ lên không còn là việc khó. Gã oằn người chui vào trong tòa nhà bên cạnh và trở ra phố mà không gặp một ai.
Rồi gã rẽ sang phố khác khi đến góc giao và mất dạng.
*
Andrew cẩn trọng không bắt lời với cô gái cùng bàn từ khi cô đến ngồi trước mặt anh. Thay cho lời chào, anh vui lòng với một tín hiệu mà cô đã đáp lại khi ngồi xuống. Suốt hai tiếng qua, mỗi người đều chăm chú vào việc đọc của mình.
Điện thoại di động của Suzie Baker rung rung trên bàn. Cô đọc tin nhắn vừa hiện trên màn hình và lầm bầm một câu chửi thề.
- Có chuyện à? Rốt cục Andrew cũng cất lời hỏi.
- Vâng, tôi nghĩ thế, Suzie Baker nhìn thẳng vào mắt anh trả lời.
- Tôi có thể giúp gì không?
- Tôi nghi ngờ chuyện đó lắm, trừ phi anh đã nói dối tôi và anh là cảnh sát, cô vừa đứng dậy vừa đáp lời.
- Tôi không biết nói dối, nếu không thì cũng nói dối rất kém. Chuyện gì xảy ra với cô vậy?
- Cửa nhà tôi để mở, người quản lý chung cư tôi ở nghĩ rằng có ai đó ở trong nhà, ông ấy không dám vào và muốn biết tôi có nhà không.
- Nhưng cô đang không ở nhà, Andrew nói, ngay lập tức tự nguyền rủa mình sao có thể thốt ra một câu đối đáp ngớ ngẩn đến thế.
Suzie gật đầu và bước ra phía cửa, để quên cuốn sách.
Andrew chộp lấy cuốn sách và đi theo cô. Một cuốn sổ nhỏ trượt giữa các trang sách rơi xuống đất. Andrew nhặt nó lên, đặt cuốn sách trên quầy nước trước mặt Yacine, rảo bước và ra tới thềm trước tòa nhà thì vừa kịp nhìn thấy Suzie Baker bước lên một chiếc taxi.
- Thế giờ mày định làm gì đây, đồ khôn dở? anh thầm rủa.
Xe cộ di chuển dày đặc trên đại lộ Năm, ô tô nối đuôi nhau san sát và Andrew chắc chắn rằng đại lộ Bảy và Chín khó có khả năng thông thoáng hơn. Nếu đi tàu điện ngầm, anh sẽ tới nơi trước cô.
- Lại thêm một việc ngu xuẩn nữa! anh kết luận lúc lao xuống bến tàu.
Khi anh từ bến tàu điện bước lên phố 4, anh không ngừng tự hỏi làm thế nào giải thích cho cô gái cùng bàn hiểu chuyện anh biết địa chỉ nhà cô. Đầu óc anh chẳng nảy ra được ý tưởng nào.
Trong khi anh đã đến rất gần tòa nhà cô ở, Suzie Baker từ taxi bước xuống. Không suy nghĩ gì cả, anh gọi một câu “Cô gì ơi” khiến cô ngoảnh lại.
- Anh làm gì ở đây vậy?
- Cô để quên sách, tôi đã thay cô trả lại cuốn sách rồi, và lúc bước ra, tôi thấy cô lên taxi. Ý nghĩ một mình cô đối mặt với một kẻ đầu trộm đuôi cướp khiến tôi bất an. Thật là ngốc nghếch, tôi công nhận như vậy. Chắc chắn là cô đã gọi cảnh sát. Nhưng vì tôi không thấy có chiếc xe tuần tra nào trước cửa nhà cô, tôi cho rằng đây là một vụ cảnh báo nhầm và cảnh sát đã đi khỏi. Tôi cũng định làm việc tương tự. Tạm biệt cô, Andrew vừa nói vừa quay bước.
- Làm sao anh có địa chỉ nhà tôi? Cô hét lên sau lưng anh.
Andrew quay người lại.
- Tôi đã bắt một chiếc taxi, tôi boa cho tài xế một khoản để anh ta đuổi theo xe cô. Tôi đến cùng lúc với cô.
- Với tốc độ di chuyển của chúng ta, anh hẳn đã có thể xuống khỏi xe đó và lên xe cùng tôi.
- Tôi đã nghĩ đến chuyện đó, Andrew đáp, tôi không dám.
Suzie Baker quan sát người đối thoại.
- Tôi không gọi cảnh sát, cô nói cụt lủn.
- Thế người quản lý tòa nhà?
- Tôi đã gửi tin nhắn nói với ông ấy rằng khi đó tôi ở trong phòng tắm và tôi đã rất khổ sở mới đóng cửa lại được.
- Tại sao phải nói dối?
- Tôi mới sống ở đây chưa lâu, thuộc diện thuê lại nhà. Một trò không được đúng luật cho lắm. Người thật sự thuê căn phòng ấy là một cô bạn của tôi, cô ấy đang đi châu Âu vài tháng. Chỉ cần xảy ra chút chuyện là số tiền mọn tôi dúi cho ông ta hằng tuần sẽ không còn đủ để mua sự im lặng của ông ta nữa. Tôi không thể để mình bị tống cổ ra đường; anh có biết ở New York này tìm được một ngôi nhà thì khốn khổ đến thế nào không?
- Đừng nói với tôi về chuyện đó!
Suzie Baker thoáng chần chừ.
- Anh có muốn đưa tôi lên nhà không? Sẽ là nói dối nếu bảo anh rằng tôi thấy yên tâm. Nhưng anh đừng cho là bị ép buộc, tôi không muốn anh gặp nguy cơ gì cả.
- Tôi không nghĩ có nhiều nguy cơ đâu. Nếu cửa nhà cô bị phá, tên trộm hẳn đã cao chạy xa bay từ lâu rồi. Với lại tôi đang ở đây, vậy nên tôi cũng sẽ hữu ích cho chuyện gì đó. Đi thôi, anh vừa nói vừa kéo cánh tay Suzie. Tôi sẽ vào trước.
Khi nhìn cảnh tượng trong phòng khách, Andrew ra lệnh cho Suzie đợi anh dưới thềm nghỉ. Anh nhìn xung quanh và rút khẩu Walther TPH cỡ nhỏ mà anh đã trang