Disneyland 1972 Love the old s
Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326812

Bình chọn: 8.00/10/681 lượt.

u Dương Diệp bách phải ở bên nhau cả đời! Lập tức có hiệu lực!”

Tô Ái Ái thực sự chưa từng thấy ai như vậy, đỏ mặt nhưng lại không biết

nói gì, đứng trên bạc thang động cũng không được mà không động cũng

không được, cái gì cũng không suy nghĩ được.

Âu Dương kéo tay cô, đi xuống vài bậc, quay đầu lại, đứng ngược nắng, vươn tay ra lấy một cánh anh đào rơi trên tóc cô xuống, đôi môi mỏng cong

lên cười khẽ, mở mắt to, đưa tay, thần khí không gì sánh được: “Cái này

gọi là: tay đây, cầm đi!”

Cánh hoa anh đào nhẹ nhàng bay xuống dưới bậc thang…

Mùa xuân năm đó, có một cơn gió xoáy tên là “Âu Dương” bất chợt đem Tô Ái Ái cuốn đi…

Mùa xuân năm đó, có một chàng trai khuôn mặt tuấn tú đứng trên bậc thang, nắm tay cô rất chặt…

Vì thế, cô gái nhỏ đứng trên bậc thang năm ấy vừa đếm bậc thang vừa lẩm

bẩm “Thích” “Không thích” đã dần dần trưởng thành, Vì vậy, vết thương

đang rách toác kia hẳn là đã có thể khép miệng rồi…

Liệt Tình, tớ đã từng xem một bộ phim hoạt hình, trong đó có một kiếm khách

hình trứng mặt sẹo dáng người bé con vươn tay nói với vợ mình: “Anh đưa

em đi!” Nhưng bây giờ, chàng trai mỉm cười đứng dưới gốc cây anh đào

này, bàn tay rộng của anh ấy đang nắm tay tớ rất chặt… Có phải đôi bàn

tay này thực sự có thể kéo cuộc đời của tớ sang bến bờ bên kia hay

không? Nếu như có thể, tớ nguyện ý đi theo kiếm khách của tớ, lưu lạc

đất trời, từ nay về sau, cầm tay, kéo chăn cùng đi!!!!

Ái Ái nói: “Cứ như vậy, lịch sử tình yêu của tớ từ đường thẳng biến thành đường cong rồi!”

Liệt Tình nói: “Đồ trẻ con, sau này còn có thể biến thành một sơ đồ nữa cơ,

hệ số trắc địa tăng theo tuổi tác, tuổi ngày càng nhiều lên, không nhà,

không xe, bằng cấp, gia đình, vân vân và vân vân… nén bi thương mà chờ

đợi nhé!”

***

Lúc Tô Ái Ái thẳng thắn kể ra mọi chuyện, phòng 513 rơi vào trạng thái yên tĩnh rất hiếm có.

Một phút sau, Đường Đường là người đầu tiên bổ nhào đến bắt đầu giở chiêu

cấu véo người khác, bình thường hay tự nhận “Tô Ái Ái là vợ bé của tôi”

bây giờ lại phát hiện mình đột nhiên biến thành người góa vợ duy nhất

trong phòng đương nhiên sẽ là người đầu tiên ra tay với Tô Ái Ái, cô

nàng gào thét: “Trời ơi, vợ bé của tôi tạo phản nè! Làm như vậy thì

người chồng hợp pháp như tôi sống làm sao được đây! Anh muốn cùng em

cùng sống cùng chết cơ!”

Tôn Tiểu Mỹ

đóng quyển sách tiếng anh lại, một tay kéo Đường Đường quăng ra ngoài,

nhìn từ đầu đến chân Ái Ái đang bị Đường Đường đè lên trên tấm thảm nhỏ, nhìn rất nhiều lần, rồi tình ý sâu xa thở dài: “Trời ắt phải mưa, cây

ắt phải nở hoa, trẻ con ắt phải lập gia đình, đúng là không thể ngăn cản được!”

Lão Tiền xắn tay áo lên đi

tìm hạt đá trên món đồ trang sức nào đó của cô nàng bị rơi ra, tìm được

bình tĩnh nhặt lên, bỏ vào khăn lau lau, rồi dùng động tác quyến rũ phối hợp với ánh mắt lạnh thấu xương của mình, nói: “Mời cơm đi, bữa sáng,

ăn khuya, sữa đậu nàng, trà sữa, một bữa cũng không thể thiếu!”

Đường Đường cướp lấy bút chì kẻ lông mày của lão Tiền, chỉ thẳng đầu bút về

phía Tô Ái Ái, hét to: “Đúng, một bữa cũng không thể thiếu!”

Điện thoại di động đặt trên bàn rung lên, Tô Ái Ái xoa xoa cánh tay bị Đường Đường chà đạp rồi đi nhận điện, giọng nói của A Đan từ bên kia truyền

đến, đau xót không gì sánh bằng: “Em gái à, bọn anh trông coi em không

tốt, tục ngữ có câu Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, bàn tay ma quái của

tên nhóc Âu dương của bọn anh sao lại có thể đâm thẳng về phía em cơ

chứ, đúng là không còn mặt mũi nào gặp em nữa, yên tâm đi, với thân phận là anh trai em, anh sẽ lập tức chặt đứt tay của tên này đem đến đền cho em…”

Tô Ái Ái sửng sốt nửa ngày, chỉ nghe thấy trong điện thoại có tiếng “Binh, bốp, ặc, ọe”, tiếng nồi niêu bát đĩa, chậu chiệm muôi thìa va vào nhau truyền đến, cuối cùng là

tiếng của Âu Dương: “Cái gì mà thỏ khôn không ăn cỏ gần hang chứ, xin

lỗi đi nhé, cái này gọi là phù sa không chảy ruộng ngoài…chao ôi, đập

đi, đập đi, thuận tiện lấy luôn cái ở bên tay phải đưa tớ đi, a ha, đúng rồi, ném cái ví da của bàn tay nhỏ cho tớ đi, đêm nay tớ mời cơm, nhưng Bàn tay nhỏ trả tiền nhé…”

Tô Ái Ái

đang cầm điện thoại nằm trên giường liền cười phá lên, một lúc sau điện

thoại mới có người nhận, là giọng của Âu Dương, chẳng hề có gì là thở

gấp cả, có lẽ là nghe được tiếng cười của cô, mới trách móc: “Cười!

Cười! Còn cười được à? Đồng chí Tô Ái Ái, người yêu mới nhậm chức của

đồng chí đang bị người ta bao vây hành hạ bi thảm lắm đây nè, sao ta lại cảm thấy ngài có chút hả hê, cười trên nỗi đau khổ của người khác thế

nhỉ?”

Da mặt Tô Ái Ái rất mỏng, mặt

đã đỏ ửng lên rồi, xì xì nói với anh: “Anh đừng nói linh tinh!” cái gì

mà người yêu mới nhậm chức của đồng chí chứ, kì cục quá đi!

Âu dương chỉ cười khẽ, không thèm so đo với cô nữa: “Tối nay gọi các bạn trong phòng em ra, đi ăn nhé!”

Tô Ái Ái không hiểu: “Ăn cái gì cơ?”

Âu dương cười phá lên: “Tiệc Hồng Môn, các bạn trong phòng có làm khó em

không? Bỏ tiền ra thì mới có thể xua đi rủi ro! Của đi thay người mà”

Tình yêu nhất định sẽ tồn tại những rủi ro c