Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326835

Bình chọn: 9.5.00/10/683 lượt.

hông còn hình như gì nữa, trong vườn trường, dưới gốc cây anh đào đầy hoa,

nam sinh đứng bên cạnh dắt tay cô chạy trốn đang cười vui vẻ, trên đỉnh

đầu là bầu trời xanh trong, là một nhánh cây phượng hoàng, trong không

khí có hương vị ngọt ngào của lá xanh và hoa mới nở, cánh hoa anh đào

lướt nhẹ qua mi mắt, cánh hoa hồng nhạt nở rộ trên khóe mắt dài nhỏ của

nam sinh đang đứng dưới gốc cây.

Chạy từ dãy giảng đường bên kia sang đây, Tô Ái Ái thực sự chạy đến bất

động, tay bị Âu Dương nắm chặt không buông, chẳng có cách nào khác hơn

là chân cũng phải chạy theo, miệng thì thở hổn hển: “Không được, em

không chạy đâu!”

Âu Dương hình như

không thấy ai đuổi theo nữa mới chậm rãi thu tay lại, đứng ở trên bậc

thang thứ ba, dựa lưng vào tường, môi mỏng khẽ mím, nhưng lại không nói

năng gì, đôi mắt sáng rực như cười như không nhìn Tô Ái Ái.

Tô Ái Ái nhìn anh, cảm thấy hơi ngại, nhìn trái nhìn phải, nửa ngày sau mới nói được một câu: “Rốt cuộc là anh chạy cái gì thế?”

Nói xong lại hận không thể tát cho mình một cái.

Âu Dương lại thành thực trả lời cô “Anh tuyên bố bỏ cuộc, đem cục diện rối rắm vứt lại cho A Đan.” Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nụ cười với chiếc

răng khểnh trông giống hệt một cậu bé đùa dai, nhưng lại nghiêm túc gật

đầu: “Bây giờ có lẽ có rất nhiều người đang truy sát anh!”

Tô Ái Ái nghĩ đến dáng vẻ bất đắc dĩ của A Đan mỗi lần phải thu dọn tàn

cục, cũng nghiêng người cười phá lên, bản thân cô cũng đang rất vui vẻ,

nhưng bất chợt lại nghe thấy người bên cạnh hỏi: “Em muốn tìm anh nói

chuyện gì?”

Vì sao Âu Dương lần nào cũng giết cô nhanh đến nỗi khiến cô trở tay không kịp?

Tô Ái Ái có chút buồn bực, cúi thấp đầu, giơ giơ chân, đá nhẹ lên mặt bậc

thang, vẫn khó mở miệng: “haiz, em thừa nhận là bản thân có chút hiếu kỳ với anh, vậy chúng ta có thể bắt đầu từ cấp bạn bè.”

Bản thân cô cũng không phải một đứa trẻ con, lại còn nhấn mạnh hai chữ “có

chút”, nhưng nói xong đoạn “có thể bắt đầu từ cấp bạn bè” thì như trút

được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lại nghe thấy giọng nói cao vút không chút lưu tình: “Không thể!”

Tô Ái Ái ngẩng đầu, mở to mắt, thấy dáng vẻ khinh gió hờn mây của Âu Dương, tức giận, lớn tiếng hỏi: “Vì sao?”

Âu Dương vẫn dựa lưng vào tường, quay mặt nhìn cô, đôi mắt yêu mị, nhưng

ánh sáng trong đôi nhãn cầu lại khiến tim cô đập nhanh, anh lạnh lùng

nói: “Tô Ái Ái, anh chẳng có tâm trạng đi làm bạn bè gì gì đó với em

hết! Một là ở bên nhau, hai là đừng nói chuyện với anh!”

Tô Ái Ái cảm thấy rất bất ngờ, ặc, vịt ngốc nghếch gặp phải tên lưu manh đùa bỡn rồi!

Âu Dương thấy Tô Ái Ái không nói gì, cũng không nhìn cô nữa, chậm rãi đi từng bậc cầu thang xuống dưới, lướt qua Tô Ái Ái…

Tim Tô Ái Ái đập rất mạnh, không dám nhìn đi đâu hết, nghe thấy tiếng bước

chân của anh đi xuống dưới, liền lập tức quay đầu lại, nhưng lần quay

đầu này, tay lại bị anh nắm lấy, chân đạp vào một khoảng không, cánh tay lại được người ta kéo lên, thoắt cái ngã vào trong một cái lồng ngực

tràn ngập mùi vị mặt trời.

Tô Ái Ái

vốn là tưởng rằng Âu Dương đã đi rồi, không ngờ anh lại chơi chiêu này,

trong lòng sao thế này, cánh tay ôm cô không hề khách khí, cô chỉ biết

đỏ mặt giãy dụa trong ngực anh…

Đột nhiên, điện thoại trong túi Âu Dương rung lên, Âu Dương mở ra, màn hình hiện lên: Tin nhắn: A Đan.”

Âu Dương nhíu mày làm mặt khổ sở, tay đặt trên miệng ý bảo đừng nói gì cả, một tay kéo Tô Ái Ái dựa lưng cô vào tường, một tay cầm điện thoại.

Quả nhiên vừa kết nối được đã nghe thấy tiếng nóng nảy của A Đan truyền

đến, Tô Ái Ái thực sự không dám động đậy, vùi đầu trong ngực Âu Dương,

sợ A Đan nghe được, thở cũng không dám thở mạnh, trong tai chỉ có tiếng

tim đập bình bịch của hai người.

Giọng nói của Âu Dương ở ngay trên đỉnh đầu cô: “Biết rồi, biết rồi, người

anh em, nên kết thúc từ lâu rồi ấy, không phải đã để lại kịch bản cho

cậu rồi sao?”

Tô Ái Ái nghe thấy giọng nói khổ ải của Âu Dương, “phụt” cười phá lên, lập tức bị Âu Dương dùng khớp ngón tay gõ nhẹ lên đầu.

Giọng nói ầm ĩ của A Đan ở đầu dây bên kia truyền tới rất rõ ràng: “Tớ thèm

vào! Chi bằng tối nay mời tất cả anh em đi ăn đi. Nè, em gái tớ tìm cậu

đấy, nhân tiện rủ cô ấy đi ăn nhé, cậu gọi cho cô bé đi.”

Tô Ái Ái nghe thấy A Đan nói đến mình, sợ đến mức không dám nói gì, lại

nghe thấy tiếng nói trên đỉnh đầu có đầy ý cười: “Cậu đi mà nói chuyện

với cô ấy.”

Điện thoại lạnh lẽo đột

nhiên bị nhét đến tai cô, Tô Ái Ái lại càng sợ hãi “A” lên một tiếng,

rồi lập tức đưa tay che miệng, thấy Âu Dương đứng đó nhướn mày cười

gian, lập tức giơ chân đá anh một cái, bỏ tay ra, đi xuống dưới vài bậc

thang.

Nhưng Âu Dương lại không chịu

buông tay, bên kia A Đan hét lên trong điện thoại: “nè, tại sao hai

người lại ở cạnh nhau vậy? xảy ra chuyện gì thế? Này…này…” Bên này hai

người còn đang mải đá nhau.

Âu Dương

mặc kệ A Đan này lên này xuống, thẳng tay ngắt đinệ thoại, tay nắm lấy

tay cô, mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Đồng chí Tô Ái Ái, nhân chứng vật

chứng đều đang ở đây! Chủ tọa tuyên bố cô và đồng chí Â


Insane