Ring ring
Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326190

Bình chọn: 10.00/10/619 lượt.

Tô Ái Ái nhìn mấy chiếc răng trắng tinh lộ ra của Liệt Tình, nụ cười ngốc nghếch như một đứa trẻ bị người lớn

lừa trắng trợn của cô bạn, đột nhiên cũng cười phá lên.

Sau đó, Tô Ái Ái về nhà, đem ảnh chụp tốt nghiệp cho mẹ xem, mẹ Tô liếc

nhìn một cái rồi nói: “A, hai nam sinh này đẹp trai nhất lớp con này!”

Dùng một ngón tay chỉ, đúng là vị trí của Phương Ca và Hứa Viễn Hạo đang đứng kề vai…

Buổi tối rảnh rỗi, Tô

Ái Ái ngồi trên sàn nhà, vụng trộm lôi tấm ảnh ra, nhìn khuôn mặt của

Phương Ca một cách vô cùng kĩ càng, tìm thước ra đo, cô đứng hàng thứ

nhất phía bên trái, anh đứng ở giữa hàng thứ ba, khi đó, khoảng cách của họ là 5.62cm..

Chúng ta đều đã từng

than vãn thế này: quần áo quá xấu, nụ cười quá cứng nhắc, tư thế đứng

quá xấu, nhìn quá gần… Nhưng mỗi lần đến mùa nhớ thương, đều sẽ vụng

trộm lấy ảnh ra chăm chú nhìn lại một lần nữa, nhìn vẻ ngây ngô của bản

thân, nhìn những người bạn của mình, nhìn thật kĩ nụ cười của từng

người…

Liệt Tình từ sau nhận ảnh tốt

nghiệp liền không tới trường nữa, cô nói: “Anh chị em của tớ, tớ không

tới nữa, tránh việc đả kích các cậu! Buổi tối ngày cuối cùng của đợt thi đại học, lúc đó các cậu đã thi xong rồi, chị đây sẽ rút ruột rút gan

mua hoa tươi tặng các cậu, tớ chờ các cậu ở cổng trường nhé!”

Vào một buổi tối chủ nhật nào đó, trước khi ngồi vào bàn học ôn bài, mẹ Tô

gọi: “Ái Ái, ra nghe điện thoại!” Thêm một câu nữa: “Là con trai!”

Tô Ái Ái nghĩ đến một vài bạn nam hay gọi điện đến cho cô, cứ tưởng là

Trang Nam gọi điện đến hỏi đáp án của bài tập, “Alo” một tiếng, giọng

nói cực kì biếng nhác.

Đối phương cũng “Alo” một tiếng, dừng lại một chút, đầu dây bên kia truyền đến giọng nam rất du dương: “Tớ là Phương Ca!”

Đây là lần đầu tiên Phương Ca gọi điện đến, trái tim Tô Ái Ái lập tức ngừng đập một nhịp, sau đó lại đập loạn lên, cô cố gắng làm cho giọng nói

mình thật bình thường: “Ừm, có chuyện gì à?” Cô rất muốn hỏi: Làm sao

cậu lại biết được số điện thoại nhà tớ? Nhưng lại cố gắng nhịn xuống.

Anh nói: “Không có gì, cậu ôn tập đến đâu rồi?” Giọng Phương Ca không

nặng không nhẹ, an tĩnh mà bình thản.

Tô Ái Ái dựa lưng vào tường, ngón tay nghích dây điện thoại: “Xong rồi, cậu thì sao? Ôn đến đâu rồi?”

Phương Ca nói: “Cũng ổn rồi, tớ vẫn ở nhà, chưa ra ngoài lần nào!” Lúc anh nói những lời này, Tô Ái Ái còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ anh, mi mắt

thanh tú hơi nhướn lên, đôi môi mềm mại cong lên.

Tô Ái Ái khẽ cười, nói: “Thi xong là được đi chơi thôi!”

Phương Ca nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, nói: “Thi xong là tốt rồi!” Sau đó, hỏi rất nhanh: “nè, Thạch đầu đi hôm nào, cậu có biết không?”

Tô Ái Ái sửng sốt nói: “Chưa hỏi cô ấy, nhưng tớ nhớ hình như là tháng

bảy!” bên kia chợt không có tiếng động gì nữa, Tô Ái Ái bên này cũng

chẳng nói gì nữa, tim đập nhanh đến mức màng nhĩ cũng đau nhức.

Giọng nói của Phương Ca lại khôi phục nét du dương của nó, nói: “Tô Ái Ái, cố lên nhé!” Lúc anh gọi cô là “Ái Ái”, âm điệu rất mềm mại, Ái Ái cảm

thấy nhiệt độ của ống nghe điện thoại thoắt cái tăng vọt lên đến nóng

rát cả tai, cô gật đầu, nói: “Ừm, cố lên!”

Phương Ca nói: “Vậy gặp ở trường thi, bye bye!”

Tô Ái Ái đáp: “Được, bye bye!”

“Cụp”một cái, ngắt máy, mẹ Tô vừa xem TV vừa lớn tiếng hỏi: “Là ai thế?”

Tô Ái Ái dùng sức xoa xoa đôi tai đỏ lựng, nũng nịu nói: “Mẹ, cái gì mẹ cũng muốn biết thế?” Rồi chạy vội về phòng.

Sau đó, ngày thi đại học chớp mắt đã tới. Ở trường thi có rất nhiều tiếng

động, Tiếng ngòi bút viết trên giấy “rồn rột”, tiếng quạt chạy “vù vù”,

cây cối đứng ngoài cửa sổ, phụ huynh đứng ngoài cổng trường… Một tiếng

chuông báo hết giờ vang lên, tất cả đã biến thành quá khứ nhưng tất cả

lại như vừa mới bắt đầu.

Lúc đi ra

khỏi trường thi, Tô Ái Ái cũng chẳng biết bản thân có cảm giác gì nữa,

mặt hơi đờ đẫn, trong lòng cũng chẳng có cảm giác thoải mái như mong

đợi, rất rất nhiều kế hoạch lập nên lúc ôn tập để tự an ủi mình đều đã

quên hết rồi.

Dòng người che chúc

nhau đi xuống dưới, cô nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn dãy phòng học, lá

cây thổi xào xạc, tấm kính ở cửa sổ phản chiếu ánh nắng. Tô Ái Ái ngốc

nghếch cười phá lên, cô còn nhớ, lúc trước trên đường đi về nhà cô nghe

thấy một nam sinh nói: “chuyện đầu tiên sau khi thi xong của tớ chính là đến trường đập vỡ hết cửa kính!” Nhưng đến lúc này cửa kính chẳng có

bất cứ tấm nào bị vỡ cả.

Thầy Triệu

kinh điển đứng ở trước dãy phòng học, cái bụng của thầy vẫn cứ tròn xoe

như trước, nụ cười rất man rợ. Mấy cậu học sinh trong lớp vẫn hay nói:

“Thi xong, tìm một cái bao cho thầy Triệu vào đó, đánh cho một trận!”

nhưng đến bây giờ thầy Triệu kinh điển vẫn bình yên vô sự đứng ở đó,

phất phất tay nói: “Về nhà nghỉ ngơi nhiều vào!”

Là tiếng của Hạo Tử, lớn tiếng hét: “Cô ấy ra rồi!”

Một người mặc áo T-shirt lập tức nhào tới, Liệt Tình ầm ĩ lớn giọng hét vào tai cô: “Ái Ái, cậu đã được giải phóng!”

Ái Ái bị người ta ôm chầm lấy có chút đứng không vững, rồi cánh tay lại bị người ta nắm lấy, hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy nụ cười của Phương Ca, rồi nụ cười nhe răng trợn m