
ừng sáng. Tớ vẫn đang mơ mộng, tớ sẽ
thích một người như thế, sau đó, trên thế giới này nhất định sẽ có một
người vì tớ mà tồn tại. Thì ra tớ đã sai rồi, thì ra thích một người
không hề chỉ cảm thấy vui vẻ, hóa ra, yêu là sẽ đau đớn…
- By Ái Ái.
Từ sau khi Liệt Tình và Phương Ca khôi phục quan hệ ngoại giao giữa hai
bên, cuộc sống của Tô Ái Ái đột nhiên trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Trước đây luôn là hết tiết cô kéo Liệt Tình đến quầy bán quà vặt mua đồ
ăn, bây giờ ngược lại, mặt trời dường như lại mọc ở đằng Tây, Liệt Tình
vừa nghe thấy chuông hết giờ đã kéo cô đi mua đồ ăn.
“Bác ơi, cho
cháu một túi nho khô, thêm cả trứng vịt muối nữa!” Liệt Tình chen chúc
trong đám người đông nghẹt, hỏi mà không thể quay nổi đầu lại: “Ái ÁI,
cậu muốn ăn gì?”
Tô Ái Ái đứng ngoài đám người cười xua tay, Thạch
Liệt Tình mỗi lần ra tay đều rất hung dữ, rõ ràng là nho khô và trứng
vịt muốn vừa mới tan trong miệng cô nàng, thế mà lần đi mua tiếp theo
lại gọi những cái này.
Liệt Tình vừa ôm túi nho khô với trứng vịt vừa lau mồ hôi, bất chợt lại hét lên: “Chậc, lại quên mất mua Tú đậu để
trêu Phương Tiểu Ca rồi.” Rồi nhanh chóng nhét đám quà vặt vào tay Tô Ái Ái, quay người lao vào trong.
Quả nhiên là Phương Ca bị lừa, khuôn
mặt đẹp trai vì vị chua trong miệng mà nhăn nhăn nhó nhó, tìm vỏ kẹo nhổ ra, giận lắm mà không dám nói gì, nhíu mày hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”
Liệt Tình tựa vào cạnh bàn, đưa tay xoa đầu Phương Ca.
Tô Ái Ái tay chống má ngồi trên bàn nói chuyện với Lý Manh Manh, Lý Manh
Manh hỏi: “Từ lúc nào Thạch đầu lại thân thiết với Phương Ca như vậy?”
Tô Ái Ái giở giở sách, nói với vẻ lơ đãng: “Vốn dĩ cũng vẫn thân mà, Liệt Tình có không chơi thân với ai không?”
Đổi tay chống sang má bên kia không hề nhìn về phía đó, thực ra mấy hôm
trước Liệt Tình cũng đã kéo cô đến chỗ của Phương Ca và Hứa Viễn Hạo
ngồi chơi, cô tìm lý do rồi chuồn đi ngay lập tức.
Có thể đó chỉ là
thói quen trêu đùa nhau giữa Liệt Tình và Phương Ca, Tô Ái Ái cũng từng
tưởng tượng đến viễn cảnh Liệt Tình và Phương Ca thực sự vui đùa với
nhau thì sẽ như thế nào, nhưng có rất nhiều thứ, tưởng tượng là một
chuyện, và sự thật xảy ra lại theo một kiểu khác.
Tô Ái Ái chẳng thể
nào ngăn cản Liệt Tình đến gần Phương Ca, nhưng cũng chẳng thể chịu đựng nổi nếu phải đứng bên cạnh và mỉm cười.
Tình yêu trẻ con luôn là cố chấp nhất, tình yêu trẻ con cũng bất đắc dĩ nhất.
Rất nhiều năm sau, Tô Ái Ái tự hỏi mình vì sao năm đó lại dễ dàng từ bỏ như vậy, tất cả là bởi vì lúc đó cô còn quá trẻ con.
Mười tám tuổi, Tô Ái Ái một lòng thích Phương Ca, nhưng chưa từng nghĩ đến
kết quả cuối cùng của cáiviệc “thích” đó ra sao, cô không nghĩ tới một
ngày nào đó sẽ cùng Phương Ca tay trong tay, cũng không nghĩ tới sẽ cùng Phương Ca đi đến cuối đời. Chuyện “thích” đó đối với cô là một chuyện
cực kì xa vời, nhưng cũng chính vì nó không có mục đích rõ ràng, cho nên tình cảm đó cuối cùng đã bị thời gian vùi lấp.
Tô Ái Ái vì muốn
tránh ra khỏi vòng tròn của Liệt Tình và Phương Ca cho nên đã sửa lại
thời gian học thêm, mỗi khi hết giờ thì giống như một chú thỏ, chuồn
nhanh đến mức quay đi quay lại đã biến mất không còn dấu vết.
Đám học sinh lớp 12 hầu hết đều bận rộn với những lớp học thêm khác nhau, phụ
huynh nào cũng lo con mình học kém không theo kịp các bạn ở lớp. Trong
lớp Tô Ái Ái, những bạn có đến bốn năm môn cần đi học thêm là chuyện rất bình thường, lịch học kín từ thứ hai đến thứ sáu, còn bận rộn hơn cả
tổng thống nữa.
May là Tô Ái Ái chỉ có một môn cần được khai sáng,
lần nào cũng là môn học cô căm hận đến tận xương tủy: vật lý. Lịch học
cuối tuần lại đổi thành giữa tuần.
Nhưng đôi khi cuộc đời chỉ được
tạo nên bằng một chút vừa khéo như thế, một chút thay đổi nho nhỏ đã đem Tô Dương – một cậu thiếu niên trong sáng, cứ như vậy đi vào cuộc đời
của Tô Ái Ái.
Vật lý của Tô Ái Ái không phải là tồi tệ, mà là cực kì
tồi tệ, điểm mỗi bài kiểm tra của cô chỉ bằng 1/3 điểm của những người
bị coi là học kém. Mỗi khi đi học thêm vật lý đều là một lần cô cảm thấy mình bị tra tấn đến tận cùng, cô ước gì thầy giáo coi như cô không tồn
tại, nghìn vạn lần đừng gọi cô trả lời câu hỏi, lúc nào cô cũng phải cúi sát mặt xuống bàn. Trong một khoảng thời gian ngắn, người đi học càng
ngày càng ít, đầu Tô Ái Ái quay mòng mòng, niệm chú A Di Đà Phật nhưng
lần nào cũng bị thầy giáo chỉ đích danh: “Tô Ái Ái, bài tiếp theo, gia
tốc là bao nhiêu?”
Mồ hôi lạnh của Tô Ái Ái túa ra, nhìn đề bài N
lần, đáng tiếc dù có chăm chú nhìn đề bài bao nhiêu lần thì vẫn cảm thấy cái đề này thật rối rắm, cái đề cũng thấy cô thật ngu ngốc.
Thầy giáo cũng không miễn cưỡng, nói: “Thôi được, lớp ta có hai bạn họ Tô, Tô Dương, em trả lời vậy.”
Chỉ một lát sau, bên dưới truyền đến tiếng giở sách, một giọng nam biếng
nhác nhưng rất tự tin cất lên: “Theo như định luật XX, gia tốc là XX,
dùng công thức XX… À…”
Tô Ái Ái lúc đó chẳng dám quay đầu lại, người
này cũng coi như là cô có biết, tên Tô Dương, một chàng trai có khuôn
mặt rất baby, trắng trẻo,