The Soda Pop
Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325770

Bình chọn: 7.5.00/10/577 lượt.

o đã biết rồi cô vẫn muốn khóc như thế này?



dương chậm rãi phủ xuống, thảm cỏ màu xanh như được trải một lớp mật

vàng óng, xa xa, những chàng trai chơi xong trận bóng cũng chuẩn bị về

nhà, cậu thiếu niên kia đứng dưới ánh nắng chiều còn sót lại, cả cơ thể

như được tô lên một màu vàng nhàn nhạt, trên tóc cũng có những luồng

sáng rực rỡ.

Anh vươn một tay ra, rất cẩn thận cất tiếng: “Thạch Liệt Tình, chúng ta vẫn là bạn nhé!”

Cô gái có mái tóc xoăn tự nhiên không nói gì, rất lâu sau mới lớn tiếng

nói: “Lại nữa!Lại nữa! Ừ, thì là bạn!” Đưa một tay ra, vốn dĩ định bắt

tay, lại cảm thấy xấu hổ bèn đổi hướng, vỗ “bộp” một cái lên bàn tay cậu thiếu niên.

Phương Ca mỉm cười, thu tay lại, nói: “Mẹ tớ bảo lúc nào rảnh rỗi thì đến chơi!”

Cô gật đầu, tóc cũng rung rung cả lên, nói: “Kẹo mẹ cậu làm đến giờ tớ vẫn còn nhớ như in!”

Hai người đã nói chuyện xong, lại không biết nói gì nữa bèn đứng nghiêng người nhìn xuống.

Đột nhiên, con người giỏi phá hỏng không khí nhất bất ngờ xuất hiện, Hứa

Viễn Hạo không nhịn nổi nhảy dựng lên, chỉ vào hai người lớn tiếng nói:

“Ặc ặc! Ông đây thật chịu hết nổi rồi, bày tỏ thì bày tỏ đi, lại còn nói tiếng phổ thông nữa!”

Là thế này, mọi người trừ lúc ở trên lớp thì

hầu hết thời gian đều nói tiếng địa phương của thành phố này, hai người

kia trước nay chưa từng nói chuyện với đối phương nhiều như vậy lần nào, lần nói chuyện này, một người thì căng thẳng, một người thì nghiêm túc, nói chuyện lâu như vậy mà không nhận ra cả bản thân và đối phương đều

đang nói chuyện kiểu pha trộn giữa tiếng địa phương và tiếng phổ thông.

Tô Ái Ái vốn dĩ chẳng muốn hé răng, nhưng nghe thấy Hứa Viễn Hạo nói như

thế, dù đang ôm bụng ngồi xổm ở một góc vẫn cười phá lên.

Thạch Liệt

Tình lập tức chạy tới đuổi giết Hứa Viễn Hạo, vừa đuổi vừa hét: “Cậu

muốn chết hả, tớ và Phương Tiểu Ca là huynh đệ đó! Cậu không biết gì cả! Chỉ biết nói linh tinh thôi!”

Phương Ca đi tới, thấy Tô Ái Ái đang ngẩn ngơ bèn mỉm cười với cô, khuôn mặt thanh tú như muốn bung ra dưới ánh tịch dương.

Tô Ái Ái đột nhiên rất muốn hỏi Phương Ca: Cậu đã từng nói “tổn thương thì tổn thương” là vì ai? Nhưng cô vẫn không hỏi, hỏi ra thì sao chứ? Cô

đột nhiên nghĩ đến hương vị của viên “Tú đậu” mà Liệt Tình kín đáo đưa

cho cô dịp trước, vừa chua vừa đắng đến mức đau cả miệng, thậm chí đến

trái tim cũng tê tái.

Thạch Liệt Tình chỉnh đốn xong Hứa Viễn Hạo lập tức đến kéo Tô Ái Ái đi.

Hai cô gái tay trong tay chậm rãi đi trên con đường mòn trong vườn trường,

Tô Ái Ái không nói gì, đáng lẽ cô phải vui cho Liệt Tình chứ, rõ ràng cô tự nguyện làm tất cả mọi chuyện là vì Liệt Tình cơ mà nhưng tại sao cô

lại cảm thấy oan ức như vậy? Phải chăng cô chính là một kẻ ngốc?

Thạch Liệt Tình nắm tay Tô Ái Ái, rất thật lòng nói: “Ái Ái, cảm ơn cậu, thật đấy, cảm ơn cậu!” Da xung quanh gò má đỏ ửng cả lên, cười vui vẻ như cô nàng thảo nguyên, vừa sảng khoái lại vừa đáng yêu.

Tô Ái Ái dùng một tay nắm chặt tay Thạch Liệt Tình, cô cúi đầu rất thấp, nhìn một bên tay khác của mình, chỗ bị trầy da, máu vẫn cứ chậm rãi chảy ra, cảm giác

đau đớn xuyên tận vào tim.

Có những vết thương, lúc bị thương thì

không cảm thấy đau đớn gì, cho dù nhìn nó có sâu đến mức đáng sợ nhưng

cũng không cảm thấy đau, có điều dần dần sẽ cảm thấy đau, sau đó càng

ngày càng đau. Cuối cùng cảm giác đau đớn cũng mất đi. Cho đến khi đóng

vảy rồi thì thực sự là hết đau…

Nhiều năm sau đó, Tô Ái Ái và Âu

Dương cùng nằm trên sofa xem phim, một bộ phim tương tự như bộ phim

Surreal của Anh, trong phim có một đoạn đối thoại giữa cha và con, cậu

con trai Sam, 8 tuổi, vì một cô gái cậu thầm mến trong trường mà buồn

bực không vui, nhưng cha dượng lại tưởng rằng cái chết của mẹ cậu trở

thành bóng ma đè nặng lên tâm lý cậu bé, muốn khuyên bảo con trai, rồi

lại vì không biết cách nói chuyện với cậu con riêng của vợ này thế nào

bèn nghĩ ra rất nhiều lý do khác nhau.

Cha dượng hỏi: “Con trai, con

buồn phiền vì chuyện gì vậy? Về chuyện của mẹ con hay là chuyện khác? Là chuyện ở trường sao? Có người trêu chọc con à? Hay là nghiêm trọng hơn

những chuyện này? Cho cha một chút đầu mối đi.”

Con trai: “Cha thực sự muốn biết à?”

Cha dượng: “Thực sự muốn biết!”

Con trai: “Cho dù cha chẳng giúp được gì?”

Cha dượng: “Đúng vậy, cho dù như vậy cũng vẫn muốn biết.”

Xấu hổ nửa ngày, cuối cùng cậu con trai nói: “Sự thật là…con đã yêu rồi.”

Cha dượng lúc này mới như được giải thoát, cười nói: “Ồ! Cuối cùng cha cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi!”

Con trai nghiêm túc hỏi: “Vì sao?”

Cha dượng nói: “Cha tưởng chuyện gì ghê gớm lắm!”

Con trai không hiểu, nghiêm túc hỏi: “Còn có chuyện gì đau khổ hơn cả yêu đương sao??”



Người cha dượng suy nghĩ xong bất đắc dĩ thở dài: “Ừ, con nói đúng, yêu đương là chuyện đau khổ nhất.”

Liệt Tình, hãy tha lỗi cho tớ lúc ấy không thể nào vui vẻ cho chuyện của cậu được. Lúc đầu, tớ nghĩ thích một người là chuyện đáng mừng đến mức nào

cơ chứ, một nụ cười của anh ấy, một câu nói buột miệng, đều khiến cậu

cảm thấy thế giới của mình như b