
i tóc
xoăn tự nhiên của Liệt Tình, phía sau còn để một cái đuôi chuột nữa.
Phòng ăn thứ ba là phòng ăn tốt nhất trong trường, đều là gọi món, buổi trưa
phụ trách cơm cho giáo viên, buổi tối mới cho sinh viên vào.
Tô
Ái Ái bước vào một căn phòng nhỏ, tuy thua quán cơm nhưng vô cùng ngăn
nắp sạch sẽ, một chiếc bàn lớn có rất nhiều nam sinh vừa đến, có người
quen mặt, có người không quen.
Tô Ái Ái không giỏi giao tiếp với
nam sinh, thấy nhiều động vật giống đực như vậy, hận không thể quay đầu
chạy mất, Đan Dương kéo cô ngồi xuống, vừa giới thiệu.
“Đây là
trưởng thôn!” Tô Ái Ái ngẩng đầu lên nhìn, nam sinh này không cao, dáng
vẻ tháo vát, trông khá giống Chân Tử Đan, cô không biết mình nên phản
ứng thế nào, không thể làm gì khác ngoài gật đầu, nam sinh đó cũng gật
đầu, khí phách giang hồ, không chừng cũng biết đánh đấm như Chân đại
hiệp.
“Đây là bàn tay nhỏ lạnh buốt, gọi bàn tay nhrỏ được rồi!”
Một nam sinh mập mạp, cười phá lên vẻ mặt dữ dằn, Tô Ái Ái lại gật đầu,
thực sự không hiểu bàn tay nào của anh ta nhỏ bé? Lẽ nào đám con trai
đều có biệt hiệu như thế?
“Đây là bỉ ổi!” Tô Ái Ái nhìn thấy một
nam sinh da trắng đeo kính trắng, cô không biết nên gọi thế nào, nam
sinh này đã đứng lên đấm cho Đan Dương một cái: “Cậu xéo đi, A Đan, cậu
mới bỉ ổi.” Đan Dương lúc này mới cười chỉ chỉ nói: “Gọi cậu ta là củ
cải!”
…
Người tiếp theo, ấn tượng của Tô Ái Ái không sâu sắc lắm, ăn được bữa cơm này cũng là đứng trên đống lửa ngồi trên đống than!
A Đan cầm chén rượu đứng lên, lớn tiếng nói: “Các vị phụ lão hương thân,, tôi Đan Dương hôm nay chính thức tuyên bố, sau này Tô Ái Ái chính là em gái tôi, cũng chính là em gái của mọi người, từ nay về sau chia ngọt sẻ bùi, khoan dung một chút! Cảm ơn!” Nói xong, ngửa đầu, một ngụm cho hết chỗ rượu xuống bụng.
Tô Ái Ái choáng váng, thì ra Đan Dương nói muốn nhận cô làm em gái không phải chỉ là nói bừa.
A Đan quay mặt, lại rót thêm một chén rượu nữa, hướng về phía Tô Ái Ái
muốn nâng cốc, khiến Tô Ái Ái càng sợ, nhanh chóng đứng lên.
A
Đan nói: “Tô Ái Ái từ nay về sau em chính là em gái anh, giống như những anh em khác gọi anh một tiếng A Đan, có chuyện thì cứ nói thẳng ra,
khỏi cần khách sáo với anh!”
Một ngụm uống sạch, trừng mắt nhìn
Tô Ái Ái, trên tay cầm lon bia, mẹ ơi, đời này cô vẫn chưa từng uống một ngụm hết sạch như thế bao giờ, hít một hơi thật sâu, cũng uống một ngụm hết sạch!
Trong phòng bỗng chốc có tiếng vỗ tay ầm ĩ, Tô Ái Ái ngồi xuống, vụng trộm đưa tay lau miệng, chát quá đi mất!
Tô Ái Ái vùi đầu ăn, nghe thấy chuyện gì buồn cười thì cũng mỉm cười, đa
phần cô cứ ngồi im không chen miệng vào. Anh bạn nhỏ Tây Tạng kia uống
nước trái cây với cô, hai người nhìn chằm chằm vào một bàn thức ăn toàn
món cay.
Mấy người đang nói đến một câu chuyện rất thú vị, có một nam sinh nói: “Ha ha, ông già Mao Khái đó hôm nay suýt nữa tức chết!”
Một người khác đáp: “Ừ, cả lớp chúng ta cũng thật đoàn kết nha, người đứng
đầu danh sách chính là A Đan, kết quả trưởng thôn đứng hàng thứ 2 điểm
danh hộ, sau đó tớ lại điểm danh hộ trưởng thôn.”
A Đan nhai đậu phộng hỏi: “Ha, vậy Âu Dương cuối danh sách thì sao?”
Tô Ái Ái lúc này mới nhớ tới nam sinh tên Âu Dương kia, chàng trai hát ngày hôm đó.
Một nam sinh trong số đó khoát khoát tay: ‘Còn có thể làm sao nữa? ĐIểm
danh hộ người phía trước hết rồi, lần nào cũng cái trò đó, ông già kia
liếc mắt một cái là đã nhớ rồi, nói: “Cậu là *** sao? Cậu không phải,
điểm danh hộ bạn, hai người đều bị trừ điểm!”
Mọi người đều cười ầm lên,, anh bạn nhỏ hỏi: “Sao Âu Dương hôm nay không tới?”
Bàn tay nhỏ gắp rau nói: “từ lúc ra khỏi cửa vẫn chưa thấy mặt đâu! Chắc là đi với bạn gái rồi!”
Tô Ái Ái nghe xong liền tổng kết lại, mấy người này là cùng ở một dãy nhà
kí túc, Âu Dương kia, A Đan, bàn tay nhỏ, anh bạn nhỏ có lẽ là cùng một
phòng.
Đồ ăn cay trong miệng cơ hồ cay đến bốc hỏa, nước trái cây cũng uống hết rồi, cô trừng mắt nhìn chén bia tươi giống hệt như nước
đái ngựa, có chết cũng không động vào nó, chớp mắt một cái bình nước
trái cây đầy ắp đã tới trước mặt cô, cũng không biết là ai xoay bàn, Tô
Ái Ái muốn cười lại nhìn không ra đám nam sinh này cũng không đến mức
quá dã man.
A Đan nói: “Haiz, tên Âu Dương này, em gái, nói cho em biết một đạo lý…”
Cái miệng người này đúng là nhanh quen quá, nói nhận cô là em gái là gọi cô là em gái luôn, Tô Ái Ái thở dài trong lòng. A Đan tiếp tục: “Cuộc sống đại học giảm dần theo cấp số, nam thứ nhất làm chuyện gì cũng là bốn
người cùng nhau, đi cùng nhau, ăn cùng nhau, tới năm thứ hai là hai
người cùng đi cùng ăn, tới năm thứ ba biến thành một mình đi, một mình
ăn…Đây chính là cuộc sống!” Cảm thán xong còn ra vẻ thở dài một cái.
Tô Ái Ái cũng ăn xong rồi, cô chỉ có thể ngồi cắn cắn đũa, vừa cắn vừa nghĩ đúng thật có đạo lý.
Đang nghĩ ngợi cửa bị mở ra, lộ ra một khuôn mặt đầy oai phong, hét lên :
“Đến muộn, đến muộn!” Người đó cởi áo khoác, kéo ghế, ngồi xuống bên
cạnh A Đan.
Tất cả mọi người ồn ào đòi phạt rượu, A Đan nói: “Âu Dương huynh, anh đ