
ng tâm
thành phố cơ!”
Tô Ái Ái nhào lên giường Đường Đường, Đường Đường
đang xem tranh biếm họa, bị cô dọa đến nhảy dựng lên, tránh sang nửa
giường bên kia, Tô Ái Ái ôm lấy con gấu bông cực lớn của Đường
Đường,miệng thì rất muốn nói gì đó nhưng lại còn đang nghẹn ngào, mọi
người liền cảm thấy không đúng, lão Tiền vốn đang nằm trên giường cũng
đứng lên, lấy một tập khăn giấy, nói: “Cậu nói chầm chậm cho mọi người
xem chuyện gì xảy ra nào?”
Tô Ái Ái một lúc sau đã cảm thấy khá hơn, mới nói được một câu hoàn chỉnh: “Tớ…Tớ vừa… gặp phải người xấu trên đường!”
Như thế như thế, đem tình cảnh lúc đó nói ra, nói xong mới cảm thấy thật đáng sợ.
Đường Đường ôm cổ Tô Ái Ái nói: “Ái Ái, cậu đúng là thần tượng của tớ, thật dũng cảm!”
Tô Ái Ái đau khổ không nói lên lời, cô nào biết bản thân sẽ làm ra chuyện
như vậy, bây giờ nghĩ đến lúc đó mình đã quá kích động, trong lòng vẫn
còn sợ hãi.
Lão Tiền nghe xong, nghiêm túc phân tích: “Tớ đoán
đám người các cậu gặp đó không phải là lưu manh trong xã hội, có thể là
học sinh trong trường, có tư tưởng muốn cướp bóc mà thôi!”
Tô Ái Ái không thể tin nổi, nói: “Trong trường còn có những học sinh như vậy sao? Không thể nào!”
Lão Tiền hừ một tiếng: “làm sao mà không thể? A Đan đó quần áo trên người
cũng là nhãn hiệu nổi tiếng,vừa nhìn đã biết là dê béo, hơn nữa bên cạnh còn có một con cừu nhỏ là cậu!: Vuốt vuốt tóc nói tiếp: “A Đan này đúng là không phải đàn ông, bảo tớ đưa di động cho chúng á? Quên đi!” Haiz,
người này nhất định là có thành kiến với A Đan.
Tiểu Mỹ nói:
“Không đưa là đúng, dựa vào phần tích của cậu, họ không có kinh nghiệm,
còn tưởng rằng A Đan là một món hời, lấy điện thoại rồi lại đòi lấy
tiền, lấy tiền rồi còn không biết muốn làm gì nữa!”
Tô Ái Ái gật đầu thật mạnh.
Tiểu Mỹ cười phá lên, chỉ vào trán Tô Ái Ái: “Có lẽ người ta cũng không ngờ
được đồng chí Tô Ái Ái của chúng ta lại đột nhiên bạo phát như thế!”
Tô Ái Ái vuốt tay Tiểu Mỹ, tức giận lẩm bẩm: “Tớ cũng không ngờ!” Xem ra
con người ta thực sự sẽ bạo phát bất thường dưới những tình huống bất
thường, thật là đáng sợ!
Cô rũ rũ tóc, giẫm lên giường Đường Đường, bò sang bên giường mình, cô muốn đi ngủ, quên hết tất cả đi.
Đường Đường nói: “Haha, các cậu đoán xem có phải trong phòng Đan Dương lúc này cũng đang bàn luận chuyện này không?”
Tô Ái Ái suýt nữa trượt chân, bò thêm bước nữa, trùm chăn kín người, trái tim vẫn còn đập rất mạnh.
Đến giờ, kí túc xá trở nên tối om, giọng nói của lão Tiền truyền tới “Ái Ái, không sao đâu!”
Tiểu Mỹ nói “Đều đã qua rồi!”
Đường Đường nói: “Haha, ngày mai lại là một ngày mới!”
Tô Ái Ái mỉm cười, ngủ mất…
Mấy ngày sau, lúc tan học, a Đan lại tới nữa, tặng một chiếc lục lạc nhỏ
kiểu Tây Tạng cho Tô Ái Ái,, nói là của một người bạn mang theo bên mình để cầu bình an, trông thì to như vậy nhưng khi đeo lên tay lại rất nhỏ, tuy Tô Ái Ái rất thích, nhưng không chịu nhận, Đan Dương đeo thẳng lên
tay Tô Ái Ái, ngang ngược nói: “Đừng lôi thôi nữa, từ nay về sau em
chính là em gái anh, đây là quà gặp mặt! Tối nay anh mời cơm, năm giờ,
phòng ăn thứ 3!”
Tôn Tiểu Mỹ ở bên cạnh đang cầm sách hộ Tô Ái Ái, nhêhcs miệng cười không ngừng, Tô Ái Ái chép miệng nói: “Có thể không đi sao!”
Haiz, sau khi quen biết đám người này thật chẳng gặp chuyện gì tốt đẹp!
Sau đó, Tô Ái Ái mới nghe nói đám lưu manh đó quả nhiên có vài người học ở
trường bọn cô, còn những người khác chính là côn đồ ngoài xã hội, người
trong phòng A Đan đã tìm ra mấy người kia, đi thẳng đến kí túc xá của
người ta đập phá một trận.
Haiz, cô cũng không biết gặp phải đám lưu manh hồ đồ đó là bản thân cô xui xẻo hay chính đám người đó mới là xui xẻo nữa!
Đường Đường biết chuyện A Đan muốn nhận Tô Ái Ái làm em gái, vui hơn bất cứ
ai, làm như người ta nhận mình làm em gái không bằng. Sống chết bắt Tô
Ái Ái đi ăn.
Tô Ái Ái vốn rất lười, cô thật không hiểu, thế nào
mà mới lên đại học có vài ngày mà cô đã như nhân sĩ ngoài xã hội, ngày
nào cũng được mời cơm ( nhân sĩ: người có ảnh hưởng hoặc địa vị nhất
định trong xã hội)
Nào biết, thời gian vừa đến, A Đan đã chạy đến dưới lầu kí túc xá bắt người, khuôn mặt nổi tiếng như thế,vừa đứng dưới lầu một lúc sau đã có người thông báo cho Tô Ái Ái: “Phó chủ tịch câu
lạc bộ văn nghệ của các cậu tìm cậu!”
Tô Ái Ái đi giày, mặc áo khoác, không tình nguyện đi ra ngoài.
A Đan đứng ở dưới lầu, bên cạnh còn có một bạn nam sinh nữa, không cao
bằng Tô Dương, da ngăm đen, khuôn mặt còn đáng yêu hơn cả con gái, ôm
một quả bóng rổ, mặc một chiếc áo khoác bóng rổ bán thân, bên trong có
một chữ T màu trắng, hỏi thầm A Đan: “Là cô ấy sao?”
A Đan gật đầu, cậu bạn đó ngẩng đầu lên, mỉm cười với Tô Ái Ái, lộ ra hàm răng trắng bóng, nhất thời cô nghĩ đến bắp ngô.
Đan Dương giới thiệu: “Đây là anh bạn nhỏ, cậu bé Tây Tạng, bọn anh ở cùng phòng, gọi cậu ta là anh bạn nhỏ là được rồi.”
Anh bạn nhỏ đổi quả bóng rổ sang tay khác, vẫy vẫy tay, nói với Tô Ái Ái: “Đi thôi, đi thôi, đi ăn nào!”
Vừa ngẩng đầu mới phát hiện tóc cậu ta rất xoăn, còn xoăn hơn cả má