Disneyland 1972 Love the old s
Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324034

Bình chọn: 10.00/10/403 lượt.

hính là một điều may mắn vô cùng lớn. Nếu người đó không thích cô thì

cả đời này cô cũng không yêu người khác nữa. Một tình cảm cực khổ như

vậy, cả đời này chỉ nên có một lần là đủ. Chỉ một lần, như thế như thế,

dùng tất cả tình cảm và sức lực của bản thân, dũng cảm quên mình đi tìm

tình yêu…

Cô nói như vậy, âm lượng không lớn nhưng rất nghiêm túc, tựa như đang nói cho chính mình nghe.

Trong kí túc xá rất lâu không có ai nói gì, tiếng trút giận cũng không còn

nữa, Đường Đường đột nhiên xoay người, ván giường kêu lên “kèn kẹt” một

tiếng, cô nàng lớn tiếng nói: “A, tôi muốn yêu đương!”

Thoắt cái, tất cả mọi người trong phòng cười ồ lên một tiếng.

Liệt Tình, con người vì sao lại cần có tình yêu? Vì sao muốn được yêu thương lại phải đi tìm tình yêu? Bởi vì những người xung quanh đều đang có

tình yêu của mình sao? Hay là bởi vì bản thân quá cô đơn? Nhưng hai

người cô đơn ở bên nhau thực sự có thể trở thành không cô đơn nữa sao?

- By Ái Ái

Có một mỹ từ là “tình yêu tốc độ”, từ này dùng cho trường hợp của Đan Dương và Lão Tiền là vô cùng phù hợp.

Ngày hôm sau Đan Dương đã xuất hiện, đầu tiên gọi Tô Ái Ái xuống trước, rồi

Tô Ái Ái lại gọi cả lão Tiền xuống nữa, sau một hồi, hai người quyết

định đi vào vườn hoa nhỏ trò chuyện, sau một hồi nữa, hai người đã tay

trong tay đi thẳng ra ngoài trường ăn cơm.

Tô Ái Ái đột nhiên cảm thấy bản thân không đi làm bà mối đúng thật là quá phí.

Cuối tuần, Tô Dương gọi điện thoại tới.

Mỗi lần Tôn Tiểu Mỹ đều là người tích cực bắt điện thoại nhất, bởi vì cô là người duy nhất yêu đương theo kiểu gửi tin nhắn và nói chuyện điện

thoại. Ngày nào cũng có thể ôm điện thoại nói chuyện đến hai ba tiếng

đồng hồ, ngay cả rửa chân cũng là Tô Ái Ái phải đi lấy nước giúp cô,

thậm chí, cô nàng còn có thể vừa rửa chân vừa nói chuyện điện thoại.Đôi

khi, ngay cả Tô Ái Ái cũng không hiểu Tôn Tiểu Mỹ này rốt cuộc là đang

nói chuyện yêu đương với một người hay là nói chuyện yêu đương với cái

điện thoại nữa.

Tôn Tiểu Mỹ nhấc máy, gọi: “Ái Ái, điện thoại!”

Tô Ái Ái đang cùng Đường Đường thưởng thức bánh bích quy ngon tuyệt, có chút không tình nguyện, lớn tiếng hỏi: “Ai thế?”

Dường như nhớ đến điều gì đó, lại chạy tới nhỏ giọng nói: “Nếu là cầu bập bênh thì bảo tớ không ở nhà!”

Cầu bập bênh chính là nam sinh trong lớp của Tô Ái Ái luôn hẹn cô đi chơi bập bênh.

Tôn Tiểu Mỹ che điện thoại, nói: “Người họ Tô!” Thuận miệng hỏi “Anh cậu à?”

Tô Ái Ái nhận điện thoại, nhéo Tôn Tiểu Mỹ một cái, cô còn quen người đàn

ông họ Tô nào nữa ngoài cha già của cô thì chính là Tô Dương.

Quả nhiên, giọng nói của Tô Dương ở bên đầu kia truyền tới: “Nè, người ta nói tớ là anh cậu!”

Tô Ái Ái nói luôn “Nằm mơ đi!” Mắng xong thì chính cô cũng mỉm cười, nếu

như Tô Dương là anh trai của cô thật thì nhất định cậu ấy sẽ bị mệt chết mất, nhưng nói đi nói lại, cũng chỉ bởi vì hai người cùng họ với nhau

cho nên mới quen nhau trong lớp học thêm.

Tôn Tiểu Mỹ vẫn không

chịu đi, tiến gần lại áp sát tai vào ống nghe, Tô Ái Ái vô cùng bất đắc

dĩ đêm ống nghe đổi sang tai bên kia, nào biết Đường Đường đang gặm bánh quy đứng ở một bên nhìn chằm chằm không hề trìu mến.

Tô Dương ở đầu bên kia hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”

Tay Tô Ái Ái lao về phía bánh quy trong lòng Đường Đường, bị Đường Đường tránh đi, có chút buồn bực nói: “Đang cướp bánh quy!”

Tô Dương cười nhạo cô: “Cậu chỉ biết ăn thôi!” Lại hỏi: “Bánh quy vị gì thế?”

Tô Ái Ái nhìn vỏ túi: “Vị ô mai!”

Vẫy vẫy tay đem hai con nhỏ lắm chuyện Tôn Tiểu Mỹ và Đường Đường đuổi đi chỗ khác.

Có lúc Tô Ái Ái cảm thấy cậu nhóc Tô Dương này còn trẻ con hơn cả mình,

lúc nào cũng thích hỏi: “Ái Ái, cậu đang làm gì?” “Ái Ái, cậu đang ăn

cái gì?” “Bánh quy có vị gì vậy?” “Hôm nay cậu có vui không?” Khiến cô

uất ức dở khóc dở cười.

Hai người nói chuyện một lúc, Tô Dương kể chuyện trong trường, chuyện trong lớp, Tô Ái Ái nghe rõ từng câu, có

chút chán nản. Cô không hiểu, mỗi câu nói của Phương Ca, cô đều có thể

nhớ kỹ, sau khi nhớ lại còn vụng trộm mỉm cười, vì sao đổi lại là Tô

Dương cô lại trở nên rất lười, Tô Dương vẫn nói rồi lại nói rồi lại hỏi: “Tô Ái Ái, tâm hồn cậu lại bay đến chốn thần tiên nào rồi?”

Thì

ra, “Thích” là câu thần chú lợi hại nhất trên đời. Khi đã thích một

người, mỗi câu người đó nói bạn đều tự nhiên mà ghi nhớ, mỗi động tác

người đó làm bạn đều hết sức chăm chú. Nghe những bài hát người đó giới

thiệu, đọc những cuốn sách người đó từng đọc, xem những trận bóng người

đó thích xem… Những chuyện khô khan hơn nữa khó hiểu hơn nữa vẫn tình

nguyện làm, vui vẻ chịu đựng…

Tô dương gào lên: “Ái Ái, cậu lại đang nghĩ gì thế?”

Tô Ái Ái hoàn hồn nói: “Không!” Lại cảm thấy có lỗi với Tô Dương, thuận miệng hỏi: “ờ, Nam Kinh lạnh không?”

Tô Dương nói: “Vào thu rồi, buổi tối cũng lạnh, chỗ các cậu cũng lạnh mà, mười tám độ!”

Tô Ái Ái hỏi: “Ha, cậu làm chuyện gia dự báo thời tiết sao? Sao lại nhớ rõ vậy?”

Tô dương rất nghiêm túc nói: “Trên màn hình máy tính của tớ cài đặt phần

mềm dự báo thời tiết, cài đặt ngẫu nhiên là thời tiết ở t