
cô ra
hàng net chỉ thấy tin nhắn offline của anh, thậm chí có khi chẳng có một tin nào…
Đọc những dòng tin nhắn hiếm hoi, từng câu từng chữ
đều đánh động lòng cô: “Gần đây dạ dày em còn đau không? Có nhớ ăn cơm
đúng giờ không?”
“Kết quả thi có chưa? Làm bài tốt không em?”
“Chắc em sắp được nghỉ rồi nhỉ? Về nhà rồi có lên mạng được không?”
“Cuối tuần này có đợt kiểm tra bảo trì thiết bị, anh ở trong phòng chỉnh sửa số liệu, em có thời gian lên mạng không? Lúc nào
cũng được, anh sẽ chờ em…”
“Em có thể online không? Anh có lời muốn nói với em!”
Cô nhìn đồng hồ, đã ba giờ chiều. Còn một tiếng nữa mới tới ngày cuối tuần ở Mỹ…
Cô tiếp tục xếp đồ đạc.
Chờ đợi là một dạng bi ai, nhìn chuyển động từng nấc
của kim giây, lúc nào cũng tưởng như đồng hồ trên tay đang bị hỏng mặc
dù nó vốn chạy rất chính xác. Chờ đợi một người chưa bao giờ gặp mặt,
tựa hồ càng thêm buồn bã… Chưa tới bốn giờ, Lăng Lăng đã ra hàng net, mở QQ, không ngờ anh đang online. “Anh có đó không?”
“Anh tưởng em sẽ lên buổi sáng…” Xem ra là cô hiểu
nhầm ý người ta, chêch lệch múi giờ thực không phải chuyện gì tốt đẹp
cho cam.
“Sáng nay em ở trong phòng thu xếp đồ đạc, vừa xếp xong.”
Cô lại hỏi: “Thí nghiệm của anh thế nào rồi?”
“Anh ở trong phòng thí nghiệm hơn nửa tháng mà vẫn chưa tìm được thứ mình muốn.”
“Máy móc không nghỉ, anh cũng không nghỉ luôn à?! Anh là người, anh với máy bên nào mạnh hơn hở?”
“Em nghĩ làm nghiên cứu khoa học dễ lắm sao? Năm năm vừa rồi anh đều như vậy…”
Năm năm, không ăn không ngủ trong phòng thí nghiệm,
chẳng trách anh suy sụp, tự phong bế chính mình. Lăng Lăng vì anh mà cảm thấy xót xa, lại càng kính nể sự cố chấp của anh.
“Anh sẽ thành công, nỗ lực của anh sẽ không uổng phí đâu.”
“Cảm ơn em đã tin tưởng anh!”
Cô còn chưa nghĩ ra cái gì hay ho viết lại, anh đã gửi tiếp tin nhắn: “Đơn xin ở lại trường làm nghiên cứu sinh của anh đã
được thông qua, giáo sư hướng dẫn đã đồng ý để anh phụ trách toàn bộ đề
tài này, hợp đồng cũng đã soạn thảo xong…”
“Chúc mừng anh nhé!” Cô thực lòng mừng cho anh, có thể ở lại một trường như Harvard làm nghiên cứu sinh là hoàn toàn tương
xứng với năng lực của anh.
“Nhưng anh vẫn đang do dự.”
“Anh còn do dự cái gì, có hội tốt như vậy kia mà?”
“Nếu anh ký sẽ phải định cư ở Mỹ. Còn nếu không ký thì toàn bộ kết quả nghiên cứu sẽ giao lại cho giáo sư, ngoài một tấm bằng
chứng nhận học vị ra anh sẽ không được mang đi bất kỳ thứ gì khác…”
“Đầu óc của anh có làm sao không? Điều này bao nhiêu
người cầu còn không được. Anh ký đi, sau này em gặp người khác còn có
thể khoe khoang, tôi có bạn online là nhà khoa học nha.”
“Lăng Lăng, anh muốn hỏi em lần nữa, tiêu chuẩn kén chồng của em có thể du di chút nào không?”
Cô có ngốc cũng hiểu được ý anh là gì, anh tự biết
mình rất ưu tú, không thể thỏa mãn yêu cầu của cô, nhưng anh muốn xin cô một cơ hội, vì nó anh chấp nhận từ bỏ thành quả nghiên cứu khoa học của mình.
Cô run run cử động ngón tay đánh ra hai chữ, để con
chuột dừng lại cả phút đồng hồ trên nút Send, rồi mới cắn răng click một cái.
“Không thể.” Một mối tình bị bóp chết từ trong trứng
nước, cô tự nhận đây là quyết định lý trí nhất, sáng suốt nhất của mình
trừ trước đến nay.
Trên thế giới lại có thêm một nhà khoa học người Hoa
quốc tịch Mỹ, liệu sách vở khoa học sau này có ghi lại “công trạng vĩ
đại” của cô không nhỉ?
“Anh hãy làm thí nghiệm cho thật tốt, anh sắp trở thành một nhà khoa học vĩ đại rồi đó!!!” “Chúng ta vẫn là bạn bè, phải không?”
“Tất nhiên rồi, chờ khi nào anh đạt được giải Nobel
nhớ chụp với em pô ảnh, ký tên cho em nữa… Em sẽ đem nó treo cạnh bằng
tiếng Anh cấp bốn.” “
Em là cô gái đáng yêu nhất anh từng gặp! Có thể quen biết em là anh đã may mắn lắm rồi.” “Quen biết anh là việc xui xẻo nhất đời em.”Lăng Lăng đánh những lời này xong lại xóa đi, sửa thành: “Cám ơn anh!”
Nghĩ nghĩ rồi lại xóa. “Có thể quen biết một nhà khoa học cũng là may mắn
của em. Bắt tay nào, chúc mừng tình hữu nghị vĩ đại của chúng ta bắt đầu từ đây.”
Lăng Lăng vươn tay, chạm đến màn hình máy tính lạnh lẽo cứng ngắc.
Cô nhìn màn hình cười cười: “Cứ tiếp tục như vậy đi, duy trì đoạn chân
tình thành tâm này, giữ lấy mảnh ảo tưởng đẹp đẽ này.” Khi đó họ lại có
thể thoái mải trò truyện cùng nhau như trước đây.
Lần đầu tiên cô
nhận ra chat với một người nhân phẩm cao thượng áp lực đến cỡ nào, ngày
càng để lộ con người thô thiển của mình, quả thực thô tục hết chỗ nói!
Nhưng cô cố tình tận lực phơi bày sự thô thiển đó của bản thân!
Anh nói: “Chỉ cần tìm ra kết quả thì năm năm cũng chẳng là bao, Trần Cảnh
Nhuận vì giả thuyết Goldbach mà hao phí không biết bao nhiêu năm, ông ta là nhà toán học có nghị lực nhất mà anh từng thấy.”
Cô nói: “Thầy
giáo nổi tiếng trường em nói trước khi Trần Cảnh Nhuận vang danh, những
người sống cùng khu phố với ông ấy đều gọi ổng là “Trần điên khùng”, ông ta một tuần đi mua bánh bao một lần, sau đó đóng cửa ở lì trong nhà.
Nghe nói trong nhà ổng giấy lộn chồng chất, không khác bãi rác là mấy.”
“Ông ấy là thần tượng