
ý, thì cớ sao lại đồng ý theo anh đi đến con đường đông đúc…
Việc đã đến nước này, để ý còn có ích gì!
Lăng Lăng cúi đầu xem phương hướng chỉ dẫn trên bản đồ, tiếp tục đi về phía trước.
Cô bỗng nhiên có một loại ảo giác, họ không phải là chia tay, ngược
lại giống như hai đứa trẻ mới yêu lần đầu, đang xích mích cự cãi nhau!
Giống như họ đều đang giận dỗi, chờ đối phương tới ôm ấp và xin lỗi.
Ảo giác, nhất định là ảo giác!!!
“Em có bạn trai không?” Dương Lam Hàng đuổi kịp, lại hỏi cô.
Lăng Lăng vô cùng vô cùng thích câu hỏi này của anh, bởi vì cô có thể cười hỏi lại: “Vì sao lại hỏi vậy?”
Tháng tư Tokyo, gió thổi vào mặt nóng ẩm.
Dương Lam Hàng đứng giữa những người đi đường qua qua lại lại, màu
sắc đôi đồng tử sáng ngời khiến người ta không thể nhìn thẳng, lại lộ ra vẻ mê hoặc điềm tĩnh. “Vì… anh không quên được em.”
Muôn ngàn cánh hoa rơi rụng lả tả khắp mặt đất…
Một chút kiên cường còn sót lại của Lăng Lăng cũng nát vụn theo…
Cô cứ ngỡ bản thân từ lâu đã không còn tin tưởng vào lời hứa “chung
thủy đến chết” của đàn ông, không còn tin vào lời ngon tiếng ngọt của
họ.
Nhưng Dương Lam Hàng lại nói với cô: Anh không quên được cô.
Thế mà cô lại tin, hơn nữa còn tin tuyệt đối.
“Hóa ra gặp rồi không quên cũng là một loại bi ai.” Lăng Lăng nhìn
lên trời cao, ánh đèn xanh xanh nối liền thành một dải, bầu trời không
phải màu đen, mà là một màu xanh ưu thương, sâu thẳm.
Thời gian trôi qua thật nhanh, bảy năm, họ đã đem quãng thời gian đẹp nhất, trong sáng nhất của đời người trao cho nhau, từ bạn bè, đến thầy
trò, đến người yêu… rồi đến hôm nay là sự mập mờ lửng lơ không rõ.
Giữa hai người đã trải qua quá nhiều khó khăn vướng mắc, rất nhiều
thứ đến rồi đi, đã đau, đã thương, nhưng những vướng mắc tình cảm kia đã bén rễ vào sinh mệnh, buông không ra, bỏ không được. Rất khó hình dung
tình yêu sâu đậm bao nhiêu, chỉ là không quên được…
Dương Lam Hàng chỉ vào quán cà phê đằng trước, nói: “Lăng Lăng, chúng ta đến đó ngồi đi.”
Lăng Lăng khẽ gật đầu, đi theo anh vào quán cà phê. Vừa vào cửa, một
mùi cà phê thuần khiết thơm nồng tràn ngập vị giác con người, ngẩng đầu
nhìn khoảng giếng trời cao bốn tầng, thật rõ ràng nơi đây không phải cấp bậc tiêu dùng cỡ loại quán cà phê cấp thấp như Starbucks.
“Phiền cô tìm giúp tôi một vị trí yên tĩnh.” Anh nói với người phục vụ bước đến chào khách.
Người phục vụ dẫn họ lên lầu ba, giúp họ tìm một chỗ cạnh cửa sổ. “Xin hỏi quý khách muốn uống gì ạ?”
“Latte.” Lăng Lăng nói với người phục vụ.
Cô phục vụ nhìn về phía Dương Lam Hàng, thấy anh im lặng không nói, nên ghi lại là hai ly Latte.
“Thầy Dương, em có thể mạo muội hỏi thầy điều này không…” Người phục
vụ đi rồi, Lăng Lăng tỏ vẻ vô cùng chân thành hỏi: “Lần này thầy đến
Nhật rốt cuộc là để trao đổi học thuật, hay là muốn làm công tác thăm
hỏi “hậu chia tay” nhằm xác định xem công tác chia tay của chúng ta đã
hoàn thành triệt để hay chưa?”
Anh không nói gì một hồi lâu, gian nan nặn ra một nụ cười gượng gạo.
“Em chẳng thay đổi tí nào! Vẫn cứ “yêu ghét rõ ràng” như thế.”
Lăng Lăng hơi ngước mặt lên, nhoẻn miệng cười. “Anh cũng không thay đổi…”
Dương Lam Hàng vẫn như ngày trước, thâm trầm như biển, cho dù có bao
nhiêu tảng đá ném xuống, đều có thể bị chìm nghỉm không thấy tăm hơi.
Đàn ông như vậy, bạn vĩnh viễn không đoán được anh ta nghĩ gì.
Cà phê được mang lên, chưa uống vào đã cảm nhận được hương thơm nồng
đậm. Lăng Lăng không biết nên nói cái gì, lơ đãng khuấy chiếc thìa sắt
tinh xảo trong tay, màu trắng của sữa, màu đen của cà phê hòa quyện vào
nhau trong tách, tựa như sự giao hòa giữa ngọt ngào và cay đắng của tình yêu…
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.” Anh nói.
Lăng Lăng bưng tách cà phê lên, uống một ngụm, mùi sữa đậm đà chẳng
những không xâm hại vị đắng của cà phê, ngược lại càng làm tăng thêm
hương vị thơm ngon. “Không có, không gặp được người thích hợp.”
Chọn bạn trai cũng giống như chọn cà phê, một khi đã quen với vị Latte, những loại cà phê khác rất khó uống vào miệng.
“Nếu vậy, còn có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Câu nói ngoài dự kiến này khiến Lăng Lăng hoàn toàn chết lặng, cô
ngây người nhìn Dương Lam Hàng, anh tựa như ngọn đèn chói lọi tỏa sáng
bốn phía, khiến người ta hoa mắt.
“Em không hiểu ý anh lắm.” Lăng Lăng sợ mình nghe nhầm hoặc hiểu sai ý anh, hỏi một cách không xác định.
Dương Lam Hàng từ tốn mà rõ ràng nói: “Chúng ta bắt đầu lại lần nữa đi.”
Có một thoáng, Lăng Lăng suýt ôm chầm lấy anh, nói anh hay: Em chờ câu này của anh đã lâu.
Cũng có một thoáng, cô muốn hắt tách cà phê qua, quát to với anh: Anh nói chia tay liền chia tay, anh nói bắt đầu lại liền bắt đầu lại, anh
xem tôi là cái gì hả?! Tôi không phải thiết bị thí nghiệm của anh, lúc
nào cần thì để anh xài, không cần thì đem tôi vứt qua một bên, để tôi tự sinh tự diệt! Tôi là người, tôi cũng có cảm giác! Tôi xin anh suy xét
đến cảm nhận của tôi một chút, muốn hợp lại… ít nhất cũng chờ vài ngày
nữa hẵng nói tiếp!
Ai dè không đợi cô suy nghĩ rành rọt phải trả lời thế nào, Dương Lam
Hà