
ói. Đừng đùa chứ, tưởng cô chưa bao giờ đi đến mấy khu mua
sắm lớn sao, cửa hàng loại này, đến đồ lót màu trắng còn có thể tự do
mặc thử huống hồ là váy!
Chị bán hàng mặt mày xanh lét, bất đắc dĩ đem hàng mẫu mang đến cho cô: “Cô cẩn thận một chút kẻo làm bẩn.”
… Nhìn quần áo mặc trên chính người mình mà cô còn kinh ngạc sững sờ.
Chất liệu mềm nhẹ, chiết eo, chân váy rũ xuống, thắt lưng sa tanh buông
lơi đính tua rua, vừa mang vẻ yên tĩnh vừa toát lên sự sống động của mây trời.
Cô quay đầu nhìn sang Liên Liên, Liên Liên chỉ nói bốn chữ: “Tiền nào của nấy.”
Cô xõa tóc ra, nhìn chính mình trong gương. Vốn dĩ mặt mũi thanh tú, làn
da trắng nõn, mái tóc đen như sa-tanh, kết hợp với váy voan càng làm tôn lên vẻ trẻ trung thanh thoát của cô, cô như thế này liệu có thể khiến
cho anh vừa gặp đã yêu không? Anh thì sao? Liệu có giống nam sinh cô gặp hôm nay, toàn hoàn phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng của cô…
Dù thế
nào đi nữa, cô cũng muốn gặp anh, vén lên tấm màn online mờ ảo che giữa
hai người, chân thành kết bạn với nhau. Hoặc bắt đầu, hoặc kết thúc, cô
tình nguyện cùng anh thử một lần! “Em muốn mua bộ này!”
Chị bán hàng
nhanh chóng thay đổi sắc mặt, vừa cười vừa nói: “Chị nói thật, nhiều
người trước đây thử chiếc váy này đều nói mặc lên không đẹp như lúc mới
nhìn qua, nếu hôm nay không thấy em mặc chắc chị cũng tin như thế…”
Lăng Lăng không thèm để ý tới chị ta, tập trung tìm thẻ ngân hàng trong túi
xách. Chị bán hàng tiếp tục nói: “Váy đẹp như vậy phải có giày đẹp đi
kèm. Người thiết kế váy này cũng thiết kế luôn một mẫu xăng-đan đồng bộ
cho nó, số lượng có hạn, vì cửa hàng chính thanh lý nên chị mới lấy về,
chị lấy cho em xem thử nhé.”
“Không cần đâu.”
“Không mua cũng không sao, em cứ thử đi.”
Giày vừa lấy ra cô đã thích mê. Giày xăng-đan trắng làm từ da mê mềm, tinh
xảo gọn gàng, điểm đặc biệt duy nhất là quai dép nhỏ ôm lấy mắt cá chân
được làm từ cùng một loại voan với chiếc váy, mang lại cảm giác lãng
mạn, xinh đẹp thanh nhã động lòng người…
Khi cô mang giày vào dáng
người cao thêm hai phân, phong thái cũng thay đổi hẳn. Chị bán hàng vẻ
mặt nịnh nọt: “Thật đúng người đẹp vì lụa. Em xem, em mặc váy này vào,
đi thêm đôi xăng-đan này nhìn cứ như thay da đổi thịt, vừa xinh đẹp vừa
có khí chất, nếu em mặc bộ này đi trong trường, chắc chắn người người
đều phải ngoái đầu lại nhìn!”
“Đôi giày này bao nhiêu ạ?”
“Không
đắt lắm đâu, hai ngàn chín trăm linh tám tệ. Chị thấy em là sinh viên
nên giảm giá mười phần trăm! Em không mua thì thôi, dù sao cũng là hàng
thanh lý từ cửa hàng chính. Có điều, nếu sau này muốn mua e là không còn hàng.”
Cô lại mở ví tiền trong tay, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng
vẫn mang theo bên người nhưng chưa bao giờ dùng tới. Cô nắm chặt tấm thẻ đó, đến mức lòng bàn tay phát đau.
Ba à, con thích cái váy này, đôi giày này. Ba à, xem như ba tặng con, được không?
Một lúc lâu sau, cô đưa thẻ trong tay cho chị bán hàng: “Thẻ này em chưa
bao giờ dùng, chị kiểm tra giúp em xem nó có dùng được không!”
“Được, quý khách chờ một chút.” Chị bán hàng tức tốc cầm thẻ chạy về phía quầy thu ngân, chẳng mấy chốc tười mang hóa đơn đưa đến trước mặt cô: “Thẻ
này có thể quẹt được, không có mật mã, chỉ cần quý khách ký tên!”
Cô nhanh chóng ký tên. Cảm giác quẹt thẻ hóa ra không hề đau khổ hay nhớ
nhung như cô hằng tưởng tượng, chỉ là có chút mất mát. Rốt cuộc cô vẫn
tiếp nhận khoản phí nuôi dưỡng đáng buồn này.
******
Tối hôm đó, Lăng Lăng ngồi trước máy tính, tim đập càng lúc càng nhanh, các ngón tay đánh chữ đều run run.
Cô nói: “Em ở thành phố A, chúng ta có thể gặp nhau không?”
Ava của anh vẫn tắt, không có trả lời. Cô đợi đến chín giờ tối mới thất thểu đi về.
Ngày hôm sau cô lại đi, có tin nhắn lại: “Trong khoảng thời gian này anh rất bận, giáo sư nói kết quả mô phỏng của anh không có vấn đề gì, đề nghị
anh viết một bài báo để đăng lên tạp chí, chờ anh hết bận, anh nhất định sẽ đi gặp em.”
“Không sao! Anh ở thành phố nào? Em có thể đến thăm
anh, cùng ăn bữa cơm, trò chuyện một chút, sẽ không làm mất nhiều thời
gian của anh đâu.”
Liên tục vài ngày, thời gian lên mạng của cô ngày càng dài, có khi xem phim, có khi ngồi ngẩn ngơ nhìn QQ chờ đợi, mỗi
lần có người đăng nhập cô đều giật mình, nhận ra không phải anh, tâm
trạng liền rơi thẳng xuống vực…
Một tuần sau, cô không lên mạng nữa, mỗi ngày cùng Liên Liên đến phòng tự học tiếp tục ôn tập cho kỳ thi.
Nguyên nhân một phần là do quá bận, phần khác cô cũng không rõ là gì, có lẽ là muốn thử xem anh có để tâm hay không… Một hôm, nam sinh mấy ngày
nay ngồi sau lưng cô chuyền lên một mẩu giấy nhỏ ghi: “Tối nay bạn có
bận gì không?”
Cô nhanh chóng trả lời: “Không có, bạn có việc cứ đi ra ngoài đi, mình trông đồ giùm cho!” ….
Liên Liên thấy Lăng Lăng cầm tờ giấy đưa xuống, nhỏ giọng hỏi: “Anh bạn này
rất phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng của cậu, sao không cho cậu ấy một
cơ hội?”
Cô cúi đầu nhìn xuống chiếc váy đang mặc trên người, trả lời một cách kiên định: “Tớ muốn dành cơ hội cho a