
n đến
văn phòng anh, khép lại cửa chớp trong phòng… Từ sau lưng ôm lấy cổ anh, ghé vào bên tai anh nói: “Em muốn…”
Cô cố ý ngừng nửa chừng,
nhìn anh dỡ xuống vẻ ngoài “trang nghiêm”, trong hô hấp phả ra tội lỗi ủ men say, cô cười nói tiếp: “Anh giúp em nhìn xem bản thuyết minh xin
cấp bằng sáng chế em viết có vấn đề gì không.”
Anh thở dài như có như không, nói: “In ra một bản cho anh đi.”
“Vâng! Thầy Dương…” Cô cô ý kéo giọng thật dài, cánh tay chậm chạp không rời khỏi người anh.
“Lăng Lăng.” Anh hỏi: “Cuối tuần em có rảnh không?”
“Làm thí nghiệm? Hay thảo luận vấn đề gì à?”
“Đều không phải, em họ anh cho mượn một chiếc du thuyền, anh muốn dẫn em ra biển.”
Ra biển?! Đi… thuyền!? Hai người hẹn hò nhau trên biển, trên du thuyền dập dềnh trôi, chìm chìm, nổi nổi…
“Em muốn đi không?”
Cô vẫn đang chìm đắm trong mơ mộng bồng bềnh trôi nổi.
“Lăng Lăng?”
“Dạ.” Cô đỏ mặt, chạy khỏi văn phòng.
Trở lại phòng thí nghiệm, cô sớm đã đem chuyện bằng sáng chế quăng ra sau đầu, cả buổi tối đều ngồi cắn bút ngẩn ngơ.
Nhất là nhớ tới một buổi tối nọ, hai gò má cô lại bắt đầu nóng lên.
Tối hôm đó đã mười giờ hơn, anh đưa cô về phòng ngủ, lúc ngang qua chỗ nhà
trọ anh, anh lịch sự hỏi: “Em có muốn vào nhà anh ngồi một lát không,
uống chén trà.”
“Hả?” Lăng Lăng kinh ngạc nhìn người đàn ông dáng vẻ đường hoàng đạo mạo trước mắt.
Anh có ý gì đây nha?
Nếu dựa trên thói quen xã giao của đàn ông Trung Quốc truyền thống, đây
chẳng qua là một lời mời bình thường, chỉ có uống miếng trà, nói chuyện
phiếm mà thôi. Nếu đổi lại là truyền thống văn hóa của đàn ông phương
Tây, những lời này chẳng khác nào “Chúng ta lên giường đi!”
Nhưng mà với một Dương Lam Hàng văn hóa Trung-Tây hòa trộn, những lời này thực khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa!
———————-
0 Thụy Tinh Sát Độc: một phần mềm diệt virus của Trung Quốc, tên tiếng
Anh là Rising Antivirus. Logo của nó hình sư tử, nên các bạn Trung Quốc
cũng hay gọi nó là “tiểu sư tử (sư tử nhỏ)”. Khi phần mềm này chạy nó
phát ra âm thanh như tiếng ngáy ngủ
0 Tính dự đoán được: predictability. Cụm từ này thường dùng trong nghiên cứu khoa học.
Thấy Lăng Lăng có vẻ do dự, Dương Lam Hàng lập tức hiểu ra, nhìn đồng hồ nói: “Hôm nay có lẽ muộn rồi, để hôm khác đi.”
Vừa nghe anh nói vậy, Lăng Lăng cảm thấy mình dường như lấy bụng tiểu nhân
đo lòng quân tử, liền thốt lên: “Không sao đâu, cũng chưa có muộn lắm.”
Lập tức, dưới ánh mắt hơi khác thường và nghi hoặc của Dương Lam Hàng, cô
đột nhiên ý thức được câu mình vừa nói ra vô cùng có ý nghĩa khác, muốn
rút lại thì đã quá muộn, đành phải nhận mệnh theo anh lên lầu.
…
Đêm, một căn phòng, hai phần trà thơm, mối tình nồng thắm. Cho dù không có
kế hoạch xảy ra chuyện gì, cũng có thể trong một giây thất thần mà phát
sinh cái gì đó.
Cô không biết đôi tay thon dài kia làm thế nào
khoác lên vai mình, cũng không biết đôi môi nóng bỏng của anh làm sao
dán vào sau tai cô… Cô chỉ biết có một dòng điện cao thế từ sau tai
truyền khắp toàn thân, cả người cô run lên, không khỏi rên khẽ một
tiếng, càng dựa sát vào lòng anh.
Nụ hôn quấn quýt đam mê, tình
yêu cuồng dại say đắm, xa cách bao nhiêu ngày chờ đợi, hôm nay ôm hôn,
mới hiểu rằng tình yêu thực sự không thể nào chịu đựng khoảng cách, một
chút khoảng cách cũng không được…
Sau đó, tay anh bắt lấy tay cô đặt trên lưng ghế sô-pha, đầu ngón tay cùng đầu ngón tay giao nhau, đan cài sít sao. Hai đôi tay này, rốt cuộc không còn phải dựa vào bàn phím để biểu đạt tình ý…
Anh khom
người khẽ đè lên cô trên sô-pha, càng hôn càng mê loạn, càng hôn càng
cuồng nhiệt… Lăng Lăng dần cảm thấy áp lực trên ngực càng lúc càng lớn,
nhịp tim cấp tốc của Dương Lam Hàng kích động nhịp tim cô.
Mọi
cảm quan của cô đều tràn ngập hơi thở dịu nhẹ của anh, trong cơ thể, hơi ấm quen thuộc cùng sự nóng bỏng lạ lẫm hòa quyện vào nhau, khiến cô có
loại cảm giác mê muội không biết bản thân đang trôi dạt nơi nao. Cô vụng về đáp lại anh, hai tay lại một lần nữa ôm chặt cổ anh, thân mình trống rỗng mềm mại từng chút một trượt xuống theo lưng ghế sô-pha, cùng lúc
cái gáy gối lên tay vịn sô-pha, thể xác lẫn tâm hồn hoàn toàn không thể
kháng cự được mà trầm luân…
“Có thể chứ?” Tay kia của anh tìm được cổ áo cô, mơ hồ hỏi.
Cô mở mắt ra, bốn mắt dây dưa quyến luyến, ánh mắt anh đục ngầu một mảnh, hơi thở ngày càng dồn dập…
Cái này bảo cô phải trả lời sao đây? Dù sao cũng không thể nói “Có thể, anh tiếp tục đi.”
“Đừng…” Cô thẹn thùng quay đi khuôn mặt đỏ ửng, nói với giọng run run.
Đối mặt với loại chuyện này, có cô gái nào mà không luôn miệng “Đừng” nhưng trong lòng vụng trộm chờ mong. Chỉ cần đàn ông chuyên chế, cương quyết
một chút, có ậm ờ lấp lửng cũng nên chuyện.
Rủi thay thứ người
nào đó tiếp nhận là giáo dục kiểu phương Tây, nên không hiểu rõ lắm sự
rụt rè và e lệ của con gái phương Đông. Chỉ một tiếng “Đừng”, Dương Lam
Hàng không hề dám vượt quá, dùng chút lý trí còn sót lại bức bản thân
thu hồi bàn tay đặt ở cổ áo cô, ngồi thẳng dậy, bưng tách trà nguội ngắt uống một hơi hết nửa.