
buồn xua mãi không đi kia. Tình yêu đích thực nếu
xuất phát từ nội tâm, hà tất phải đợi thề hẹn “sông cạn đá mòn”, mỗi một lời nói cử chỉ nhỏ nhặt đều đã có thể bộc lộ ra.
Gió mát nhẹ thổi, anh nhìn cô, trong mắt hàm chứa vẻ mờ mịt không thể thấu hiểu. “Vì chuyện gì mà tâm trạng không tốt?”
Lăng Lăng lắc đầu, lại xúc một thìa kem ngậm vào miệng.
“Anh kể chuyện cười em nghe nhé.”
Chuyện cười? Cô xoay người về phía anh, tập trung tinh thần lắng nghe.
“Có một chàng trai đi công tác nước ngoài, trước khi trở về muốn cho bạn
gái mình một niềm vui bất ngờ, không ngờ đứng trước cửa nhà bạn gái lại
nghe thấy trong phòng có tiếng ngáy của đàn ông… Chàng trai im lặng bỏ
đi, nhắn tin cho người bạn gái mình yêu: “Chúng ta chia tay đi!!!” Sau
đó anh ta ném di động, bỏ đi biệt xứ, từ nay về sau không gặp bạn gái
mình nữa… Ba năm sau bọn họ gặp lại nhau ở một thành phố. Bạn gái chất
vấn anh ta: “Vì sao ra đi không lời từ biệt? Ít ra anh phải cho tôi một
lý do chứ.”
Chàng trai nói thẳng tình huống khi đó. Cô gái quay lưng bỏ đi, chỉ để lại bốn chữ cho anh ta…”
“Bốn chữ gì vậy?” Lăng Lăng nôn nóng hỏi.
Dương Lam Hàng thản nhiên nói: “Thụy Tinh Sát Độc!”0
…
“Haiz! Đều là họa do sư tử nhỏ thích ngáy kia chuốc lấy!” Cô mỉm cười, nhưng cười xong lại có chút buồn bã.
Bạn sư tử nọ bất mãn, là do bạn trai kia quá ngu, đâu có liên quan gì tới
mình! Lăng Lăng nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nháy mắt mấy cái với Dương Lam
Hàng: “Nếu anh là chàng trai kia, anh sẽ làm thế nào?”
Dương Lam Hàng chau mày, ngón tay đặt trên vô-lăng hơi tái nhợt.
“Nếu đổi là em, em sẽ làm gì?” Anh hỏi ngược lại cô.
“Đương nhiên là sẽ thoải mái vào cửa.” Cô tiếp tục ăn kem. “Em tin tưởng anh.
Tin tưởng nhân cách của anh. Anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện lén lút.”
“…”
Mây tản ra, những vì sao xuất hiện trở lại, mây mù giữa hai hàng lông mày
của Dương Lam Hàng cũng tan đi. Tình yêu chân chính không cần phải xứng
đôi hoàn mỹ trong mắt người khác, chỉ cần tâm hồn đôi bên hòa hợp nhau,
tín nhiệm nhau.
Anh nương theo ánh đèn vàng yếu ớt trong xe nhìn
thật sâu vào Lăng Lăng trước mắt, mái tóc dài hơi ẩm thả tự do bên vai,
tỏa ra mùi lan hương dìu dịu. Cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ, váy dài bảo thủ
rộng rãi khoác trên người, che khuất mọi đường cong có thể dẫn dụ người
ta liên tưởng xa xôi, nhưng cũng để lại cho người càng nhiều không gian
tưởng tượng.
Thời gian chậm chạp đến mức khiến người ta ngơ ngẩn, hơi ấm trong xe làm người ta cảm thấy khô nóng.
Nuốt vào ngụm kem cuối cùng, Lăng Lăng lật nghiêng cổ tay anh, kim
đồng hồ màu bạc, sáng loáng tinh xảo hiệu Piaget bằng thép nguyên chất
chỉ mười hai giờ hơn. Cô nhìn thoáng qua cánh cổng đóng chặt, bên trong
cửa thủy tinh đèn vẫn còn sáng, bác bảo vệ vẫn chưa ngủ. Trong tình
huống này, nếu gõ cửa thì bác bảo vệ sẽ mở. Còn nếu đèn tắt thì thảm
luôn, phải ấn chuông cửa thật lâu, bác bảo vệ mới từ từ chầm chậm lẩm
bẩm làu bàu mà xuống giường, mang vẻ mặt không tình nguyện đi mở cửa.
Vào cửa rồi phải để lại tên, số phòng, giải thích nguyên nhân về muộn.
Cô biết mình nên trở về, nhưng trong lòng vẫn bịn rịn quyến luyến không
nỡ, cứ muốn nán lại với anh thêm chốc nữa. Cô rốt cuộc đã hiểu tại sao
dưới lầu nhà trọ nữ sinh luôn có cảnh nam nữ tạm biệt nhau mà phải nhì
nhằng đến mấy chục phút, tiễn rồi lại tiễn, đưa rồi lại đưa. Cảm giác
thích một người hóa ra kỳ diệu như thế.
“Cổng nhà trọ khóa rồi.” Dương Lam Hàng giữ lấy tay cô, đầu ngón tay siết chặt ngầm nói lên ý muốn không buông.
“Không sao. Bác bảo vệ sẽ mở cửa cho em.”
Cô vừa định xuống xe, Dương Lam Hàng nắm chặt lấy tay cô.
“Anh tin em…”
Anh tin tưởng cô, vẫn luôn tin tưởng, nhưng… Tin tưởng là một chuyện, để ý lại là chuyện khác!
Lăng Lăng khó hiểu quay đầu, chờ anh nói tiếp.
“Nhưng… đừng để anh thấy cậu ta ôm em lần nữa!” Sau vài giây kinh ngạc, Lăng Lăng đã hiểu ra ý anh.
Anh rõ ràng đã trông thấy Trịnh Minh Hạo ôm cô, nhưng vẫn muốn đến
Haagen-Dazs mua kem cho cô… Cái lạnh của kem từ dạ dày lan tỏa đến toàn
thân, giá lạnh phụ họa theo từng cơn đau nhói trong bụng.
“Nếu em muốn ở bên anh ấy, hà tất phải đợi đến hôm nay?” Cô nhìn thật sâu vào mắt anh, nói: “Anh ấy chỉ đến từ biệt em…”
Lời còn chưa dứt, cô chợt thấy tay trái bị nắm chặt, thân người cũng bị kéo lại, khóa chặt trong lồng ngực ấm áp.
“Lăng Lăng, anh cũng sợ mất đi, em hiểu không?”
Cô lui người lại, tham luyến sự ấm áp của anh, giá lạnh đã bị hơi ấm từng phút từng giây hòa tan.
“Em xin lỗi!”
Nhẹ nhàng sáp lại gần hơn, đôi môi lạnh lẽo khẽ run run hôn lên mặt anh,
môi anh, vành tai anh, ghé vào tai anh nói khẽ: “Em cam đoan với anh,
sau này sẽ không như thế nữa.”
Nụ cười của cô rất đẹp, thuần khiết hơn cả hoa tuyết, cũng mong manh hơn cả hoa tuyết…
Thế nhưng, làn môi xinh đẹp sáng bóng của cô tản mát hương thơm dìu dịu
ngây ngất như hoa anh túc. Dương Lam Hàng tận lực khống chế khát vọng
trong lòng, điều chỉnh hô hấp… Tuy nhiên, cánh cửa dục vọng một khi đã
mở, lực tự chủ không thể nào khống chế được thân thể nữa…
Hành vi của anh hoàn toàn tho