
iệm đọc tài liệu khô như ngói, từ khóe môi
đến chân mày đều thường trực nét cười. Lăng Lăng cắn bút, những chữ
tiếng Anh mơ hồ trước mắt, cô lại nhớ đến một màn lúc sáng sớm nay.
Cô nhẹ nhàng sải bước thẳng tiến khoa Vật liệu, vừa đến cửa chính, liền
thấy Dương Lam Hàng từ phía trước đi tới. Vì chung quanh có nhiều sinh
viên ra ra vào vào, cô chỉ có thể làm bộ hờ hững chào anh: “Chào buổi
sáng, thầy Dương!”
Anh mỉm cười khẽ nghiêng người rồi đi qua. Xa cách hệt như chào hỏi với các sinh viên nữ khác.
Cô hơi thất vọng thu hồi nụ cười ngọt ngào nơi khóe miệng, đi ngang qua anh, cảm xúc lẫn lộn trong thoáng chốc.
Khi hai vai sượt qua nhau, anh nhẹ giọng hỏi: “Tối qua ngủ ngon không?”
Cô len lén liếc nhìn xung quanh một cái, nhỏ giọng nói: “Hơi khó ngủ…”
“Anh cũng vậy…”
Chỉ một câu đơn giản, ngay cả ngữ điệu cũng nhẹ nhàng thản nhiên, thế nhưng cô lại mất hồn. Đứng trên hành lang mà quên mất mình đang ở đâu.
“Lăng Lăng!” Có người từ sau lưng đập nhẹ cô một cái. “Đang nghĩ gì vậy? Cười ngọt lịm thế kia?”
Lăng Lăng giật mình, quay đầu vừa thấy Tiếu Tiếu, lập tức thu hồi nụ cười trên môi, nói: “Không có, đang xem tài liệu thôi.”
Xì-căng-đan giữa nữ tiến sĩ và thầy hướng dẫn bị người ta truyền nhau rêu rao trên
mạng, dẫn đến vô số tranh luận. Nếu chuyện bại lộ, sự nghiệp cô sụp đổ
cũng chả sao, nhưng Dương Lam Hàng vẫn muốn sống yên ổn trong giới học
thuật, tuyệt đối không thể trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.
Ngẫm lại mối tình này cũng thật không dễ dàng, vừa hết “yêu qua mạng”, giờ
lại bắt đầu “tình yêu ngầm”. Không biết đến khi nào cô mới có thể quang
minh chính đại ở bên anh, để cho mọi người đều biết, Dương Lam Hàng là
bạn trai cô?
“Tìm tớ có chuyện gì à?” Cô ngơ ngác hỏi.
“Có buổi báo cáo học thuật ở hội trường, cậu có đi nghe không?”
“Đi chứ!” Tiếu Tiếu không nói thì cô cũng suýt quên luôn.
Cất gọn giấy tờ, Lăng Lăng cùng Tiếu Tiếu đi đến hội trường, tầm mắt vừa
tiếp xúc với bóng dáng quen thuộc, lập tức tinh thần ngơ ngẩn, không tự
chủ mà đi đến bên anh. Ai ngờ mới đi được nửa đường, Tiếu Tiếu gọi to:
“Lăng Lăng, chỗ này nè!”
Cô tiếc nuối nhìn thoáng qua Dương Lam
Hàng một cái, anh đang quay lại nhìn cô, ánh mắt giao nhau, không ai nói một lời. Cô ngồi xuống cạnh Tiếu Tiếu, tình yêu không diễn tả thành lời dệt thành tấm lưới, bao bọc trái tim cô.
“Bạch Lăng Lăng.” Dương Lam Hàng gọi cô. “Em lại đây, tôi có chút chuyện muốn nói với em.”
Cô không dám chậm trễ một phút, hơi thận trọng ngồi xuống bên cạnh anh: “Thầy Dương, thầy tìm em có chuyện gì ạ?”
“Đơn xin cấp bảo hộ độc quyền tôi bảo em viết đã xong chưa?”
“Còn một ít nữa, cuối tuần nhất định em sẽ gửi thầy!”
“Ừ!”
Anh kề sát cô, nhỏ giọng nói: “Nếu em bận quá, anh giúp em viết nhé.”
Mặt cô đỏ lên, đầu nhanh chóng cúi gằm xuống ghế. “Không cần đâu, cảm ơn anh!”
Chuyên gia báo cáo cả tiếng đồng hồ, một chữ tiếng Anh cô cũng không nghe vô.
Ngòi bút vẫn chưa dừng, trên sổ tay vẽ đầy những hình thù trừu tượng mà
ngay cả họa sĩ trường phái ấn tượng có xem cũng không hiểu…
Không có tâm trạng nghe báo cáo đâu chỉ mình Lăng Lăng. Suốt một giờ, Dương
Lam Hàng vẫn luôn nghiên cứu mấy hình vẽ dưới ngòi bút của cô, đoán xem
cô ruốt cuộc đang vẽ cái gì, nghĩ cái gì. Cho dù chỉ số thông minh của
anh có cao đến đâu cũng không hiểu được, đó là tình yêu của con gái, mỗi một nét bút đều là sự lắng đọng của giấc mơ.
…
******
Cửa chớp kiểu mành treo màu trắng đóng kín, ngoại trừ một vài tia sáng mỏng manh có thể lách vào, còn toàn bộ ánh sáng mặt trời đều bị ngăn trở bên ngoài. Trong văn phòng tối mờ thiếu ánh sáng, Dương Lam Hàng ngồi trước máy tính, ngũ quan mờ nhạt tựa như bức tranh thủy mặc giàu ý thơ, ẩn
chứa cảm hứng nghệ thuật ý vị sâu xa.
Hai tiếng đồng hồ,
screen-saver trên màn hình máy tính đã lặp đi lặp lại n lần, cây bút máy bằng kim loại nằm giữa các ngón tay của anh đã xoay tròn n vòng…
Anh không đếm nổi mình đã xem đồng hồ hết bao nhiêu lần.
Bồn chồn, từ ngữ này chưa bao giờ cùng xuất hiện bên cạnh ba chữ Dương Lam
Hàng, giờ đây lại là từ ngữ có thể miêu tả tâm trạng anh chính xác nhất.
Đúng vậy, anh bồn chồn, thực sự bồn chồn.
Anh đã tính toán thời gian thật kỹ, trước năm giờ chiều, anh có thể viết
xong mấy thứ cần thiết trong khoa, có thể làm tốt dự toán chi tiêu của
quỹ khoa học tự nhiên, sau đó, tập trung sửa chữa báo cáo đề tài cho
Lăng Lăng… Trên thực tế, kế hoạch xuất hiện sai lầm nghiêm trọng. Suốt
cả ngày trong lòng anh cứ xao xuyến không yên. Hễ nghĩ đến cô đã chấp
nhận anh, giữa họ không còn là quan hệ thầy trò đơn giản, tư duy cùng
cảm xúc của anh cứ như lơ lửng trên không trung, không thể yên tĩnh
trong chốc lát.
Hóa ra đây là cảm giác yêu đương, mỗi một nấc di chuyển của kim giây, đều là chờ mong nhung nhớ.
Anh đụng vào con chuột một cái, screensaver biến mất, thay vào đó là mẫu hồ sơ cá nhân đã điền được một nửa. Trường chuẩn bị xét duyệt phong giáo
sư, điều kiện của anh hoàn toàn thỏa mãn, trong khoa bảo anh viết sơ yếu lý lịch cá nhân và thành quả nghiên cứu thật kỹ, chuẩn