Mãi Mãi Là Bao Xa

Mãi Mãi Là Bao Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325353

Bình chọn: 8.00/10/535 lượt.

Cô chờ Dương Lam Hàng từ chối mình, chờ anh nói: Em là một cô gái tốt,

nhưng tôi không thích em, vĩnh viễn sẽ không thích em. Nhưng anh không

nói tiếng nào, tiếp tục chuyên tâm lái xe.



Suốt đường

đi, anh dường như đang nghĩ đến chuyện gì thú vị, cứ cười cười mãi, cười đến mức trong lòng cô phát nhột. Bởi vì có thể khiến một người có khả

năng tự kiềm chế như Dương Lam Hàng không nhịn được cười, còn tủm ta tủm tỉm, chắc chắn sắp xảy ra một sự kiện chấn động lịch sử khiến người ta

choáng váng. Lăng Lăng không ngừng nhìn quanh quất bên ngoài, vài lần

anh giảm tốc độ, cô đều có cảm giác muốn nhảy khỏi xe.



Xe anh tiến vào cổng trường, vòng vèo mấy lượt, đã đứng trước khu nhà trọ

lỗi thời dành cho chuyên gia của trường. Cô đang định mở cửa xe, anh đã

nhanh chân bước qua, giúp cô mở cửa.

“Cảm ơn thầy!” Cô biết anh

bận tâm đến bàn tay bị thương của mình, lồng ngực bỗng thấy ấm áp. Thầm

nghĩ: Hay là cô đừng đi nữa, mỗi giờ mỗi phút đều có thể nhìn thấy anh,

cho dù chỉ vụng trộm yêu anh, cũng là một loại hạnh phúc… Nhưng cô lập

tức phủ định ý tưởng ích kỷ này, cô hạnh phúc, còn người khác thì sao?

“Em chờ tôi một chút, tôi đi đỗ xe.”

“Vâng!”

Anh đem xe đỗ tại chỗ đỗ đằng xa rồi quay lại, rất tự nhiên cầm lấy cổ tay

cô, dẫn cô đi vào hành lang cũ kỹ âm u. Cô vừa định giãy ra, liền nghe

thấy anh nhỏ giọng nhắc nhở: “Bên trong tối, em cẩn thận một chút.”

“Dạ!” Nếu đã vậy, thôi cứ để anh dắt một lát đi. Cô thực sự sợ mình té bị thương trước cửa nhà anh!

Có một giọng nói từ chân trời vọng tới: Xì! Cầu thang di tích lịch sử của

khu nhà trọ nữ còn tối hơn, cô còn không chạy hai bước một là gì. Lăng

Lăng vờ không nghe thấy!

Nhẹ nhàng lên tới lầu năm, cô nghe thấy

anh nói: “Đến nơi rồi.” Hơi thất vọng trong giây lát, anh trọ cao hơn tí nữa thì tốt biết bao! Tốt nhất anh cứ dắt cô như vậy, đi đến cuối con

đường đời…

A! Chỉ cần Dương Lam Hàng tỏ ra săn sóc mình một chút, cô lại phát bệnh tưởng tượng lung tung rồi! Thật hết thuốc chữa!



“Mời vào.” Anh mở cửa, nghiêng người mời cô vào.

Cô bước vào trong, tò mò nhìn quanh phòng ở của anh, thứ đầu tiên đập vào

mắt là sàn nhà bằng gỗ thật, những đường vân gỗ tự nhiên mà giản dị. Đồ

đạc trong phòng khách chỉ có một chiếc sô-pha bọc vải màu vàng nhạt cùng một chiếc bàn trà nhỏ bằng gỗ. Ngay cả ti-vi cũng không có. Cô tìm thấy trên tầng dưới cùng của kệ để giày một đôi dép lê màu đỏ còn mới tinh,

bèn thay giày, mang dép đi vào trong.

Nhà anh hoàn toàn không

giống với hình dung của cô. Bố trí hai phòng ngủ, một phòng khách theo

kiểu cũ, diện tích không hề lớn, ánh sáng cũng không tốt, bày biện đơn

điệu trong phòng trông hơi nghèo nàn. Thông qua cửa phòng đang mở, cô

thấy trong phòng ngủ anh thực sự chỉ có một chiếc giường đơn, đầu giường đặt một chiếc đèn bàn bằng sắt kiểu giả cổ. Một gian khác là phòng làm

việc, có một chiếc bàn viết cùng một giá sách nhét đầy sách vở.

Đây là nhà anh, không có phòng rộng, không màu sắc rực rỡ, không trang trí

xa hoa, nhưng khắp nơi tản mát ý vị độc đáo của riêng anh – giản dị,

trầm tĩnh.

“Em cứ ngồi tự nhiên.” Anh chỉ vào sô-pha.

Cô vừa ngồi xuống, liền thấy anh mở từng nút áo vest, nới lỏng cà-vạt.

Cởi quần áo chi nhanh vậy! Nhịp tim lẫn ý thức của cô bắt đầu hỗn loạn,

hoảng hốt đem túi trong tay ôm vào ngực, hoang mang không biết làm sao

nhưng vẫn cố ra vẻ trấn tĩnh.

Mãi đến khi anh cởi đồ vest, tháo

cà-vạt mắc lên giá áo, cầm ấm trà trên bàn nói: “Em cứ ngồi một lát, tôi đi pha trà.” Lăng Lăng mới thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.

Dương

Lam Hàng vào bếp, lúc ngâm trà khóe miệng cong lên, không giấu được ý

cười, nước trà pha ra đều mang đậm hương thơm ngọt ngào.

Lăng

Lăng ngồi trên sô-pha đánh giá cách bài trí trong nhà anh, mỗi món đồ

đều đặt ở vị trí thích hợp, thể hiện rõ tính coi trọng chi tiết của anh.

Trên bàn nước bày một bộ đồ uống trà tinh xảo bằng sứ men xanh, chữ

trắng hoa văn xanh, nét vẽ thanh thoát. Màu men tuy trong suốt, nhưng

miệng chén đã lên nước sáng bóng, có vẻ như bộ đồ trà này đã theo anh

rất lâu.

Bên cạnh bộ đồ trà đặt một cuốn “Cỏ dại”0, cũng bị lật giở nhiều đến nhăn gấp.

Hóa ra đây là cuộc sống của anh. Ngôi nhà cô tịch, một quyển văn xuôi, một

chén trà xanh, hưởng thụ cô độc, thưởng thức tịch mịch.



Đợi một lúc, không thấy Dương Lam Hàng từ phòng bếp đi ra, Lăng Lăng tiện

tay cầm lên cuốn “Cỏ dại” trên bàn trà, tùy ý lật một tờ, không ngờ

trang cô vừa lật ra vô tình kẹp một tấm ảnh chụp một cô gái. Kẹp trong

sách mình thường đọc nhất, chắc chắn là người con gái anh thích. Lăng

Lăng ý thức được cô gái này nhất định có ý nghĩa rất đặc biệt với Dương

Lam Hàng, bèn chăm chú nhìn kỹ người trong ảnh…

Trong ảnh là một

cô gái trẻ, bím tóc dài, trên người mặc áo sơ-mi denim màu xanh nhạt,

trông chất phác đến nỗi hơi ngốc! Khuôn mặt này, cô đã gặp qua vô số lần trong gương – Bạch Lăng Lăng!

Cô dùng sức nắm tay, một cơn đau nhức từ lòng bàn tay truyền đến mọi

dây thần kinh toàn thân – lần này không phải mơ. Anh thực sự thích cô!

Đây không phải do cô bị r


Polly po-cket