
không xong!”
“Ai nói tớ muốn sống không được, muốn chết không xong?” Lăng Lăng vẫn cố
mạnh miệng. “Ngày nào cũng gặp anh ta, mỗi ngày của tớ trôi qua khỏi nói tốt biết dường nào…”
Liên Liên kéo tay áo cô, cầm tay cô giơ cao lên. Chỉ vào lòng bàn tay băng bó như cái bánh ú của cô nói: “Có đau
hay không trong lòng cậu rõ ràng nhất! Mẫu vật vừa làm xong thí nghiệm
tính chịu nhiệt ở ba trăm độ, cậu dùng tay đi lấy… May là cậu ngơ ngẩn
mất mười phút mới nhớ đi lấy, nếu không hai tay này của cậu đã tiêu luôn rồi!”
Lăng Lăng rụt tay lại, vung vung hai tay vẫn còn đau: “Tớ tưởng nó nguội mà.”
“Cậu tưởng vậy mà được à? Đầu óc cậu để ở đâu hả? Dùng để nhớ Dương Lam Hàng chắc?!”
Giọng nói luôn có sức bùng nổ của Liên Liên lôi kéo không ít ánh mắt của các bạn sinh viên.
Lăng Lăng vội vàng bịt miệng cô. “Cho tớ xin, cậu nói nhỏ chút đi! Loại sự
tình này mà để người khác biết được thì còn gì là mặt mũi! Sau này ở đại học T tớ biết trốn vào đâu đây.”
Liên Liên hoàn toàn không quan
tâm, vẫn tiếp tục duy trì giọng nói oanh tạc của mình: “Không sao đâu,
còn nhiều nữ sinh điên cuồng mê mẩn anh ta hơn cậu nữa. Ở đại học T, nếu cậu nói mình không thích Dương Lam Hàng, người ta mới có thể khinh bỉ
cậu nghĩ một đằng nói một nẻo!”
“Thật không?” Lăng Lăng nhận ra
mình không có cách nào thay đổi giọng nói lớn của Liên Liên, đành tìm
mục tiêu dễ dàng hơn, tự che mặt mình.
“Lăng Lăng, thích anh ta
không phải lỗi của cậu, điều này chỉ có thể chứng minh mắt thẩm mỹ của
cậu đã có tiến bộ! Cậu biết không, mấy hôm trước tớ nổi hứng đi nghe
giảng giờ của Dương Lam Hàng, đông nghẹt! Bảy giờ sáng tớ đã đi giành
chỗ, nhưng chỉ có ba hàng ghế cuối là còn chỗ trống.”
“Cậu đi nghe anh ta giảng à? Anh ta dạy hay không?”
“Cậu chưa bao giờ nghe hả?” Liên Liên kinh ngạc nhìn cô.
“Anh ta giảng bài bằng tiếng Anh, xong còn đặt câu hỏi. Với trình độ tiếng Anh của tớ, đi nghe chẳng phải là tự tìm chết à!”
Liên Liên ra vẻ “cậu đã phí nửa đời người” mà cảm thán: “Ai da! Nói thật
lòng, anh ta đứng lên bục giảng một phát, đó thực sự là gây họa… Không
biết hiệu trưởng đại học T nghĩ gì nữa, trước khi tuyển dụng anh ta cũng không chịu phỏng vấn một chút. Trường chúng ta tỉ lệ nam nữ vốn đã mất
cân đối, con mắt nữ sinh đều đặt cao hơn đỉnh đầu, lúc này còn gặp phải
Dương Lam Hàng, liệu còn chịu để mắt đến đàn ông khác sao?”
“Theo tớ thấy, trường để cho anh ta đứng lớp cũng không việc gì, một tuần chỉ có hai lần lên lớp chứ mấy. Nhưng trường mình sao lại có thể cho phép
anh ta đi hướng dẫn nữ sinh viên, tớ một tuần phải gặp anh ta mười bốn
lần, mỗi lần tám tiếng! Mắt thẩm mỹ của tớ cho dù có kém hơn nữa cũng sẽ có lúc thấy anh ta thuận mắt!”
“Lăng Lăng, một tuần chỉ có bảy ngày…”
“Thậm chí ngủ mơ cũng thấy nữa!”
Liên Liên vừa nghe, lập tức phát hỏa. “Bạch Lăng Lăng! Cậu tỉnh táo chút đi! Cậu cứ như vậy, sớm muộn gì cũng bị anh ta bức điên luôn.”
“Tớ biết!”
Hiện giờ Lăng Lăng đã muốn điên rồi. Mỗi ngày gặp anh trái tim cô run rẩy đến mức muốn co giật, nhưng không thấy anh thì lòng dạ bất an. Anh
cười, cô ngốc nghếch cười theo, anh nhíu mày, cô cũng theo đó mà đau
lòng.
Anh “trong lúc vô ý” chạm vào tay cô… Giả sử anh nắm tay cô nửa giờ không buông, có thể gọi là “vô ý” sao. Lăng Lăng cúi đầu nhìn
đôi bàn tay nhỏ bé vô cùng thê thảm. Sáng hôm qua, Dương Lam Hàng dạy cô sử dụng một loại thiết bị mới, tay cầm tay chỉ, vừa kiên nhẫn, vừa dịu
dàng, lòng bàn tay ấm áp ủ ấm đôi tay lạnh lẽo của cô, bị đụng chạm
khiến tim cô đập nhanh, chỉ lo đoán xem anh rốt cuộc là hữu ý hay vô
tình, còn lời anh nói một chữ cũng không nghe vô… Kết quả, đến chiều bi
kịch liền xảy ra, cô tự làm bỏng tay mình đến ứa máu, đau đớn như kim
đâm vào ngực… Nếu cứ thế này, cô chưa học xong tiến sĩ chắc đã thành
liệt sĩ!
“Lăng Lăng, tớ thấy cậu đừng học tiến sĩ nữa, năm nay
tình hình xin việc của thạc sĩ cũng tốt lắm, cậu đi tìm việc làm quách
đi.”
Nhắc tới tìm việc, Lăng Lăng lại một hồi cảm thán, không phải cô không nghĩ tới.
Một hôm, cô xem poster quảng cáo, thấy có một công ty điện rất gần nhà mình đến thông báo tuyển dụng. Căn cứ vào giới thiệu trên poster, công ty đó trước kia là một xí nghiệp nhỏ do gia đình quản lý, chủ yếu cung cấp
hàng hóa cho một vài công ty lớn, lợi nhận vô cùng cao. Vài năm nay cùng với sự phát triển của nhanh chóng của ngành điện tử, ô tô, sự nghiệp
của công ty cũng lên như diều gặp gió. Phạm vi kinh doanh của công ty
dần mở rộng, bắt đầu tự mình nghiên cứu một số hộp điều khiển điện, quy
trình tự động hóa bằng điện, tất nhiên cũng dính líu tới nghiệp vụ bảo
trì, lắp đặt. Lần này họ mới triển khai một dự án về robot, đặc biệt
phái trưởng phòng kỹ thuật đến đại học T thông báo tuyển dụng một vài
nhân viên, ưu tiên xem xét những người biết lập trình điều khiển số và
lập trình máy tính.
Bậc đại học Lăng Lăng học về điện, lập trình điều khiển số học khá
tốt, sau đó lại học thêm bằng hai về Tin học, tuy không thể nói là tinh
thông lập trình máy tính, nhưng ít nhiều cũng cảm thấy hứng thú. Hơn nữa đãi ngộ