
tốt thôi
ạ.”
“Cậu ta theo đuổi em, chắc là em có nhận ra chứ?”
Cô gật gật đầu, ngón tay bất an vân vê làn váy.
“Tôi biết, là giáo viên, tôi vốn không nên hỏi đến chuyện riêng của em. Tuy
vậy, tôi chịu sự nhờ vả của người khác nên không thể không hỏi.”
Lăng Lăng hơi hiểu ra. Nhất định là hiệu trưởng Trịnh nhìn ra cô và Trịnh
Minh Hạo có quan hệ ái muội, muốn biết rõ sự tình. Cho nên Dương Lam
Hàng mới có thể phá lệ mà nói lung tung một lần, hỏi cô chuyện riêng tư
như vậy.
“Anh ấy đúng là đối với em rất tốt, em cũng rất coi
trọng anh ấy.” Cô len lén nhìn lướt qua Dương Lam Hàng lông mày nhíu
chặt, bắt đầu chuyển giọng: “Nhưng mà, anh ấy không phải kiểu người em
thích.”
Dương Lam Hàng thổi thổi hơi nóng trên tách trà, “Vậy em thích kiểu người nào?”
Vừa nhìn thấy dáng vẻ hơi kém bình tĩnh tự nhiên của anh, Lăng Lăng không
hiểu sao tim đập nhanh một chút, tế bào toàn thân đều trong trạng thái
hưng phấn.
Suy nghĩ cô nóng lên, vừa cười vừa nói: “Là kiểu giống như thầy ạ!”
…
Thẳng thắn mà nói, mục đích của Lăng Lăng chẳng tốt lành gì, đầu tiên là vì
thỏa mãn thú vui thích đánh choáng anh của mình, tiếp theo, là vì muốn
thử một chút xem anh sẽ phản ứng như thế nào. Lăng Lăng hồi hộp muốn
ngừng thở, ánh mắt nhìn chằm chặp vào Dương Lam Hàng, sợ bỏ qua bất kỳ
biến hóa cảm xúc nhỏ xíu nào trên mặt anh.
Tuy vậy, định lực của
Dương Lam Hàng không được tốt như cô dự đoán. Lời cô vừa thốt ra khỏi
miệng, tay Dương Lam Hàng bất chợt run lên. Nước trà nóng còn bốc khói
dưới tác dụng của lực hấp dẫn rơi xuống, nhỏ trên đùi anh.
Trầm
tĩnh không có nghĩa là phản ứng chậm chạp, ngược lại, dưới tác dụng của
phản ứng đối phó kích động, anh lại hành động vô cùng nhanh nhẹn. Không
may là, vì tốc độ đứng dậy quá nhanh nên nước trà bắn ra càng nhiều trên tay anh. Do bị bỏng, tay anh buông lỏng, tách nước rơi tự do, đập vào
bàn chân đang mang dép lê của anh… Lăng Lăng cứng lưỡi nhìn trân trối
mất ba giây, lại nhìn đối phương mặt đỏ hồng… Cô ráng vận sức mới miễn
cưỡng nhịn được cười.
“Thầy Dương, thầy đừng hiểu lầm, em không
có ý kia đâu ạ.” Cô che khóe miệng đang phải kiềm chế muốn rút gân, giải thích nói: “Ý em nói… thầy chín chắn, trầm ổn, nhân phẩm tốt, tính cách tốt, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lại có chí tiến thủ…”
Không khen thì
không biết, Dương Lam Hàng ngoài dung mạo anh tuấn, giàu có ra, ưu điểm
còn rất nhiều. Tuy thế, nếu cứ tiếp tục khen sẽ khó tránh khỏi bị nghi
ngờ thành nịnh hót, cho nên Lăng Lăng quyết định đem cất lại n ưu điểm
tốt đẹp kia để tự mình trân trọng.
Động tác anh dừng lại, ánh mắt cũng ngưng đọng trên khuôn mặt cô. Lăng Lăng gắng sức thăm dò ra một
chút dao động cảm xúc từ trong mắt anh, nhưng lại phát giác ánh mắt anh
cũng có sức xuyên thấu, khiến cho tình cảm của cô không còn chỗ ẩn nấp.
Vì thế, cô cũng hoảng hốt.
“Em… Đã khuya rồi, em về phòng trước ạ.” Cô chạy trối chết ra khỏi phòng, cứ như thể chậm một bước sẽ bị người ta ăn thịt.
Cảm giác yêu một người thật kỳ diệu, ví dụ như: Sẽ kiềm lòng không đặng
muốn gặp anh, quan sát nhất cử nhất động của anh, nhưng khi anh quay đầu thì lại sợ hãi tránh né, sợ bị người ta nhìn thấy thế giới nội tâm của
mình.
Giờ phút này cảm giác của Lăng Lăng cũng y hệt như vậy, cô
thích anh, muốn thăm dò, muốn biết tâm sự của anh, nhưng lại lo lắng
tình cảm của mình bị phát hiện khiến bản thân rơi vào cảnh xấu hổ khôn
cùng, vì vậy mà ra sức che giấu…
Sau khi Lăng Lăng bỏ chạy, Dương Lam Hàng nhặt chiếc tách rơi trên mặt đất lên, không kìm được mà cong lên khóe môi.
Nhớ tới cô nói: Em thích kiểu như thầy, thầy chín chắn, trầm ổn, nhân phẩm tốt… Ý cười của anh ngày càng sâu.
Thời gian thật sự là một thứ tốt đẹp, nó có thể hóa giải hiểu lầm,
làm sâu sắc hiểu biết, nó cũng có thể bồi đắp nên tình cảm, hơn nữa còn
làm tình cảm thêm sâu đậm… Anh tin chắc, chung quy sẽ có một ngày cô
chịu đón nhận anh, bất kể anh có không phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng
của cô đến mấy đi nữa…
******
Thời buổi này, làm người khó, làm học trò tốt càng khó, làm học trò ngoan trong mắt Dương Lam Hàng đã khó càng khó hơn!
Ngày hôm sau, Lăng Lăng mang cặp mắt gấu mèo to đùng dẫn tình địch của mình đi chơi Trường Thành.
Thế này là sao đây?! Angela rõ ràng không có hứng thú gì với kỳ quan hùng
vĩ nhất này của người Trung Quốc, chỉ nhìn ngắm lơ đễnh. Lăng Lăng càng
không hứng thú, toàn bộ sức chú ý đều tập trung vào mỹ nữ bên cạnh. Càng nhìn càng phát hiện Angela và Dương Lam Hàng vô cùng xứng đôi, đều có
vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc, đều có nội hàm vượt trội bề ngoài, hơn
nữa, cả hai đều biết cách tôn trọng người khác.
Suốt đường đi,
tiếng Anh Lăng Lăng dùng căn bản không thể hiểu nổi, nhưng Angela vẫn
chăm chú lắng nghe, cố sức lý giải những hàm ý ngôn ngữ từ trong cách
phát âm không chuẩn cùng lỗi ngữ pháp của cô. Để Lăng Lăng có thể nghe
hiểu, cô ấy còn nói thật chậm, phát âm rõ ràng, khi dùng từ cũng chú ý
chọn những từ ngữ đơn giản nhất.
Đứng trên phong hỏa đài, Angela đột nhiên hỏi cô: “Bạch, cô gặp bạn gái của Dương bao giờ ch