
đại bộ phận quyền hành Cố thị, cũng đem Bất Lạc Viêm Dương tạo thành đế
quốc truyền thông nổi tiếng. Khi ba mươi hai tuổi, thê tử của hắn Đỗ Mĩ
Gia mang thai, thành công sinh được một nam hài anh tuấn, gọi là Cố Tĩnh Hàn.
Lần sinh sản đó hữu kinh vô hiểm, nhưng bác sĩ báo cho nàng, thân thể của nàng tuyệt không thích hợp lại mang thai lần nữa.
Đối với Cố Cửu Thành tuổi trẻ mà nói, một gia đình hạnh phúc, một đứa con đáng yêu, một phần bồng bột phát triển sự nghiệp, này hết thảy gần
như hoàn mỹ.
Nhưng bầu trời chẳng thể không nổi gió, khi Cố Tĩnh Hàn ba tuổi sốt liên miên không hạ, bị chẩn đoán vì trái tim suy kiệt.
Đỗ Mĩ Gia ngăn trở các loại dụng cụ cùng tiên kỹ thuật tiến sắp được dùng trên người đứa nhỏ đáng thương.
Nàng nói, nếu đứa nhỏ này có thể rời bỏ nàng bất cứ lúc nào, như vậy
trước khi nó rời đi, là mẫu thân, ta không muốn để cho nó chịu thêm
nhiều thống khổ.
Nam hài có khả năng ngủ không tỉnh lại này đã dành hết nhiệt tình của mẫu thân. Mỗi ngày, nàng dốc lòng chiếu cố chu đáo, không nghĩ đến gì
khác. Có lẽ thần cảm động cho mẫu thân kiên trì. Đứa nhỏ cư nhiên sống
sót như kỳ tích, hơn nữa từng ngày từng ngày ổn định trưởng thành
Trong đoạn thời gian này, Đỗ Mĩ Gia phát hiện cha mẹ chồng sống chung nhà tựa hồ đặc biệt vui vẻ, mà trong khóe mắt trượng phu của mình cũng
hiện lên ý cười ôn hòa. Lúc đó nàng chỉ nghĩ bọn họ vì đứa trẻ khỏe lên
mà vui mừng. Cho đến ngày đứa nhỏ Cố Tĩnh Hàn khờ dại chạy đến trước mặt mình hỏi “Mẹ, bà nội nói con sẽ có một đệ đệ, có phải sự thật hay
không?” Nàng đột nhiên nhìn về phía Cố Cửu Thành bên cạnh, đón nhận ánh
mắt xin lỗi cùng trốn tránh của hắn.
Hắn nói, thực xin lỗi, anh phải có một đứa nhỏ khỏe mạnh để kế thừa sự nghiệp.
Hắn nói, vì cha mẹ tuổi già, anh không thể không làm như vậy.
Hắn nói, anh thề, anh cùng nàng không có cảm tình. Anh cấp nàng tiền, nàng sinh cho anh một đứa nhỏ. Chỉ là như vậy thôi.
Hắn nói, đứa nhỏ kia trên danh nghĩa sẽ là con của em, từ khi nó bắt đầu sinh ra sẽ gọi em là “Mẹ”.
Hắn nói, anh không muốn gạt em, nhưng anh không nghĩ sẽ làm tổn thương em.
Hắn nói, Mĩ Gia, anh thật sự, thực yêu em.
Nói đến đây, nam nhân cực ít biểu lộ cảm tình giờ nói bằng giọng nghẹn ngào.
Thiên toàn địa chuyển.
Đỗ Mĩ Gia gắt gao nắm chặt tay vịn sô pha, giống như một khi nàng buông tay, sẽ giống như vải trên sô pha bị xé rách.
Sau một lúc lâu, nàng cúi đầu nói, nếu anh thật sự muốn một đứa nhỏ khỏe mạnh……
Nàng bỗng nhiên ngẩng mặt mỉm cười, một giọt nước mắt lớn theo khóe
mắt chảy xuống. Cố Cửu Thành chưa bao giờ gặp qua thê tử thần sắc như
vậy, hắn có chút kích động nắm tay nàng, một mảnh lạnh lẽo.
Nàng nói, tôi không thể tha thứ anh. Chúng ta tách ra một đoạn thời
gian, Tĩnh Hàn giao cho anh chiếu cố. Trong khoảng thời gian này, tôi và anh đừng nên liên hệ, tôi muốn một mình, im lặng, trong một thời gian.
Đây là yêu cầu duy nhất trong từng ấy năm tôi đi theo anh.
Dưới sự kiên trì của nàng, Cố Cửu Thành gật đầu đồng ý.
Nàng rời đi trong một buổi sáng sương mù mờ mịt, cũng không có kinh động hai vị lão nhân.
Sau truy tra, mấy ngày đó nàng đi mua vé bay sang Los Angeles, tiếp
theo, hoàn toàn không có tin tức. Nàng giống như đã bốc hơi giữa nhân
gian không còn dấu vết, ngay đến khuê trung bạn tốt của nàng cũng không
hề biết tin tức.
Cố Cửu Thành cho đến ngày nay vẫn nhớ rõ biểu tình của nàng lúc đó, muốn nói lại thôi. Nàng cười thực đạm, nói.
Cửu Thành, xin anh nhất định phải chiếu cố Tĩnh Hàn thật tốt.
Khi đó, hắn cũng không biết, đúng là xa nhau.
Tám tháng sau, một nữ tử mặc quần áo màu đen, đeo kính râm xuất hiện ở bệnh viện Mary trong H thành. Nàng đem đưa trẻ sơ sinh còn đang say ngủ trong tay đưa cho người đang đợi ngoài phòng sinh, vẻ mặt Cố Cửu Thành
kinh ngạc.
Trên cổ đứa nhỏ là nhẫn cưới Đỗ Mỹ Gia đeo trên tay khi kết hôn.
“Nó là hài tử của ngươi, Mĩ Gia đặt tên cho nó là Cố Quân Thanh.”
Trên đôi môi đỏ của nàng hiện ra một nụ cười châm chọc,“Đương nhiên, nếu ngươi có điều hoài nghi, có thể đi xét nghiệm ADN. Trong tã lót ghi địa chỉ hiện tại của Mỹ Gia, ngươi có thể đi xem nàng.” Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Cố Cửu Thành tâm lý bất an càng lúc càng lớn, hắn run rẩy lấy ra mảnh giấy trong tã lót của đứa nhỏ.
Mặt trên viết một hàng chữ.
“Virginia Châu Thánh An, mộ phần 73 khu 034”
Trước mắt hắn nhất thời tối đen, lùi lại hai bước.
Lúc này, bác sĩ ôm một đứa trẻ sơ sinh cách một lớp thủy tinh hướng phụ thân ở phía ngoài chào hỏi.
Hắn ngẩng đầu nhìn đứa trẻ sơ sinh đang gào khóc trong tay bác sĩ,
lại cúi đầu nhìn đứa nhỏ im lặng ngủ say trên khuỷu tay, xoay người rời
đi.
Một tháng sau, dưới sự an bài của Cố thị trưởng bối, sản tử Tô Ngưng
lấy thân phận bảo mẫu tiến vào Cố gia. Mà đứa nhỏ nàng sinh ra lại thủy
chung chưa từng mang họ Cố.
Lấy lực ảnh hưởng của Cố thị ở giới truyền thông, chuyện này bị hoàn
toàn phong bế. Người biết nội tình cũng nói năng thận trọng.
Tám năm sau, khi Cố lão thái gia mất, mẫu tử Tô thị rời khỏi Cố gia.
Cố Cửu Thành thủy chung không có tái hôn. Hắn luôn