
ẫu thân ngươi, không phải ngươi.”
Thân hình hắn chững lại một chút, mở cửa mà đi.
Dĩ Mạch trốn trong góc, đại khí cũng không dám ra.
Đoạn đối này thoại một chữ không sót tiến vào lỗ tai nàng. Thời điểm
Tô Viễn Ca nói “Ta thích An Dĩ Mạch”, đương sự là nàng đã bị sét đánh
trúng.
Đế Tu trong [ Càn Khôn '>. Tô Viễn Ca trong hiện thực.
Đến nay, nàng vẫn là không thể đem hai thân phận này hợp lại thành một.
Một người rõ ràng ngay cả số lần cùng xuất hiện chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng tại sao……
Đến tột cùng là muốn khiêu khích Cố Quân Thanh, hay là……
Nàng không thể nào nắm bắt.
Hiện tại trực tiếp đi vào, có thể sẽ bị cho là nghe lén. Nàng đang do dự, lại thấy từ trong thang máy gian đi ra một người.
Tống Úc Bạch.
Đối phương cũng ngẩn ra.
“Tống học trưởng.” Dĩ Mạch công thức hoá cười cười.
“Em, là tới tìm Cố tổng ?” Thanh âm của hắn ôn hòa, trước sau như một.
“Ân.” Nàng không e dè gật đầu, vừa nói vừa đưa giỏ hoa quả ra,“Đến thăm bệnh.”
Hiện tại muốn lui cũng không được, nàng nói xong liền quay người đi đến mở cửa.
“Đợi chút……” Tống Úc Bạch ở phía sau nàng mở miệng,“Dĩ Mạch, có thể
hay không chiếm dụng của em một chút thời gian, anh có lời muốn nói với
em……”
Nàng quay đầu, mỉm cười:“Thật có lỗi, Tống học trưởng. Sợ là chúng ta trong lúc này có nói cái gì cũng đều không thích hợp.”
Thấy nàng đến, Cố Quân Thanh hình như cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
“Tốt xấu gì cũng làm bộ ngạc nhiên a……” An đồng học nghẹn khuất oán giận.
“A, phu nhân đã tới, vẻ vang cho kẻ hèn này.” Người nào đó thành thành thật thật phối hợp.
“Xem ra một chút cũng không nghiêm trọng, Hồ Ly Diêu còn nói anh bệnh nguy kịch, hồng quả quả nói dối quân tình!” Phẫn uất thăng cấp.
“Khụ khụ khụ khụ……” Hắn liên tục ho khan, làm bộ héo rũ,“Phu nhân cứu mạng ~”
“……” Uy uy, ngài làm bộ thật giống nha.
“Yết hầu rất đau, còn muốn mắng chửi người, vi phu rất là vất vả.”
Xét thấy là văn phòng, người nào đó hành vi rất là thu liễm, chỉ ghé vào mặt bàn ngưỡng mặt nhìn Dĩ Mạch, cười:“Làm phiền phu nhân cho anh một
ít thuốc.”
“Thuốc gì? Tylenol có hiệu quả không?”
Hắn nói câu gì đó, thanh âm rất nhỏ, Dĩ Mạch nhíu mi, ghé sát vào.
Hắn rất nhanh hôn lên mặt nàng một cái, sau đó tâm tình tốt: “Thuốc đôi
khi cũng không quá đắng.”
Dĩ Mạch cầm lấy văn kiện trên bàn nhắm thẳng đầu hắn đập xuống. Hắn trốn, bắt lấy hai móng vuốt của nàng.
Vui đùa ầm ĩ, Dĩ Mạch mất đi cân bằng, gục ở trên người hắn.
Đúng lúc này, Tô Hi khinh đẩy cửa đi vào. Thấy tình cảnh này, sợ sệt hai giây, nhanh chóng phản ứng.
“Thật có lỗi, quấy rầy hai vị. Cố tổng, vừa rồi nghe được thông báo
hai giờ chiều nay có cuộc họp. Thỉnh tiếp tục.” Nói xong liền bình tĩnh
quay đầu xuất môn.
Dĩ Mạch cứng ngắc nâng mặt, thấy biểu tình nghẹn cười của Cố Quân Thanh, căm tức bò lên, hung hăng đạp hắn một cước.
“A…… Phu nhân như thế nào nhẫn tâm ngược đãi bệnh nhân……” Vô tội hò hét.
“Hình tượng vinh quang của em a, toàn bị hủy.” An đồng học vô cùng đau lòng khóc không ra nước mắt.
“Em bị hủy còn chưa tính, hình tượng anh minh của anh cũng đồng dạng
bị hủy, thực làm cho người ta sầu não.” Trên mặt mỗ cầm thú là một mảnh
không khí vui mừng, căn bản không có bóng dáng nửa điểm sầu não.
“Anh có cái gì tốt mà hủy, tư thế vừa rồi hình như là em phi lễ anh……” Nàng canh cánh trong lòng.
“Vấn đề là ở chỗ đó. Không bằng đợi lát nữa khi nàng trở vào, để anh
phi lễ em. Làm cho anh cân bằng một chút.” Cố cầm thú rất thích yêu
sách.
“……”
A, cuộc sống bi thương……
Ngại cho Dĩ Mạch thẹn thùng vì bị quấy phá, Tô Hi ăn xong liền đưa
vào văn phòng hai phần cơm trưa, nàng kiên trì muốn ngồi xe buýt về
trường. Cố Quân Thanh đành phải đáp ứng.
Ngay tại thời điểm Dĩ Mạch đi ra cửa Bất Lạc Viêm Dương, thấy Tống Úc Bạch đứng ở bên cạnh.
Hắn tiến lên từng bước, thần sắc có chút buồn thương mở miệng: “Dĩ Mạch, có thể làm phiền em một chút không?”
Bên trong phòng nghỉ chuyên dụng cho nhân viên của Bất Lạc Viêm Dương.
Tống Úc Bạch pha cà phê cho nàng, ngồi ở đối diện, do dự một lát.
“Anh nghĩ, cùng em nói chuyện Tiểu Âm.” Hắn đi thẳng vào vấn đề.
Dĩ Mạch có chút kinh ngạc ngẩng đầu, lại chỉ thấy hắn nhanh chóng chuyển rời ánh mắt.
“Hai ngày trước Hứa Thú có đến tìm anh một lần. Hắn là đến chứng thật một suy đoán. Đứa nhỏ mà Đường Tiểu Âm lưu sản, có của anh phải hay
không.”
Dĩ Mạch không biết biểu tình trên mặt mình như thế nào, nàng có chút
mê hoặc nhìn nam nhân ngồi ở đối diện, chỉ cảm thấy hắn cách bản thân xa đến dị thường.
“Là ngươi sao?” Nàng hỏi.
“Không phải.”
“Các ngươi trong lúc đó…… Từng có?”
Tầm mắt nam nhân dừng ở tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ, Thẩm mặc một lát.
“Nàng cùng Hứa Thú quan hệ cũng không hài hòa như vẻ bề ngoài. Thời
gian nghỉ hè, nàng đến ở nhà của Hứa Thú. Khi đó anh vì…… Đủ loại nguyên nhân mà tâm tình thường xuyên phiền muộn, nàng vì hoài nghi cảm tình
của hai người thường xuyên cùng anh khóc kể, sau đó chúng ta vài lần đi
quán bar. Vài lần ahnh gọi điện thoại cho Hứa Thú, bảo hắn đem Tiểu Âm
say rượu tiếp trở về. Hắn ở bên ngo